Chương
Quả nhiên Hạ Thiên Tường vừa đi ra, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên.
Rất đẹp trai.
“Hạ Thiên Tường, anh là người đẹp trai nhất thành phố T.” Tô Nhược Hân cười tủm tỉm, cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt.
Đàn ông mặc bộ Hán phục màu trắng này quá đẹp trai.
Vì thế, Hạ Thiên Tường ban đầu vẫn còn không được tự nhiên, cũng bởi vì một câu này của Tô Nhược Hân mà không còn không được tự nhiên nữa.
Chỉ là, khi thật sự đi ra phòng bao, vẫn là Tô Nhược Hân đi phía trước, anh ở phía sau.
Anh chưa bao giờ mặc loại quần áo mà ở trong mắt anh chắc chắn là lằng nhằng rắc rối, không phải anh không quen, mà là đặc biệt không quen.
Nghĩ đến việc sắp ngồi thuyền ngắm sen, Tô Nhược Hân đi rất nhanh.
‘Bịch’, bởi vì đi nhanh, nên cô lập tức đụng phải một người phụ nữ đang chạy tới trước mặt.
Bị đụng phải, Tô Nhược Hân theo xung lực không tự chủ được lùi về phía sau một bước, vừa vặn ngã vào trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ, đang định nói chuyện thì nghe thấy người phụ nữ nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi đang vội mang thuốc để cứu mạng, rất xin lỗi.”
Người phụ nữ nói xong, cũng không đợi Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đồng ý đã rời đi, bắt đầu chạy.
“Chờ một chút.” Tô Nhược Hân nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô gái, không nhịn được gọi cô gái lại.
Người phụ nữ đành phải dừng lại, còn tưởng rằng Tô Nhược Hân muốn gây rắc rối cho mình, bộ dạng như sắp khóc nói: “Thưa cô, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý va vào cô, cô có thể bỏ qua cho tôi không?”
Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn thuốc trên tay cô gái, cô đã từng nhìn thấy, bèn tiến lên một bước, cô nói bằng giọng dịu dàng: “Cô đừng sợ, va thì va rồi, cũng không có vấn đề gì cả, tôi không muốn truy cứu cô.”
“Vậy cô gọi tôi lại …” Lúc này cô gái bình tĩnh lại một chút.
“Thuốc của cô là thuốc đau đầu, còn có cả thuốc tiêu chảy, đúng không?”
“Vâng … Có người bị tiêu chảy ở đây hay sao?” Người phụ nữ tưởng rằng Tô Nhược Hân muốn đòi thuốc, bèn hỏi một câu.
“Không, cô đi lấy thuốc cho cô chủ nhà nhà cô đúng không?”
“Cô biết cô chủ nhà tôi à?”
Tô Nhược Hân bèn chắc chắn, quả nhiên người phụ nữ này là người đã đưa thuốc cho cô ở trong hiệu thuốc ngày hôm đó.
“Không biết, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cô đi vào đi.” Cô chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi.
Trải qua chuyện của Chúc Yên, hiện tại cô sẽ không xúc động nữa.
Cô gái lại nhìn cô một lần nữa, rồi vội vội vàng vàng chạy vào, lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện ra rằng không biết Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô từ lúc nào ở trước mặt mọi người.
“Chú ý ảnh hưởng một chút, cẩn thận bị người ta nhìn thấy.” Nói xong, cô đỏ mặt hất bỏ bàn tay của Hạ Thiên Tường.
Trên thực tế, trong những lần bọn họ ở chung lúc trước, cô cũng không nhớ rõ họ đã nắm tay như vậy, thậm chí còn được anh ôm bao nhiêu lần.