Chương
“Thật sự không có?” Tô Nhược Hân không tin.
“Thật sự không có.” Nhớ tới chuyện anh ôm cô lên đùi hôn, Hạ Thiên Tường đã muốn làm chuyện đó với cô lâu rồi.
Về phần lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, anh thử ba ngày, thấy không quen, cũng không muốn tiếp tục.
“Hạ Thiên Tường, tôi muốn chèo thuyền xem hoa sen, anh đi cùng tôi không?” Nghe thấy anh nói không có việc gì, mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lến.
Ba ngày không gặp, cuối cùng anh cũng đến đây, lại để ý đến cô, làm cô có cảm giác mất mà lại được đến, cô không muốn anh giống ba người kia, nói đi là đi.
Cô muốn ở cùng anh, lại cảm nhận cảm giác tim đập nhanh này.
Cô vẫn chưa xác định đây có phải cảm giác yêu đương không.
Vậy thì cảm nhận nhiều hơn chút nữa.
Dù sao, cô cũng không muốn để mình chịu thiệt.
Nếu thật sự yêu, vậy thì yêu.
Ừ, bây giờ cô nhìn Hạ Thiên Tường cũng thấy anh dễ nhìn hơn.
“Được.” Hạ Thiên Tường không ngờ Tô Nhược Hân lại chủ động như vậy.
Mặc dù hơi không quen, nhưng anh cảm thấy vui nhiều hơn.
Thì ra lòng vui vẻ chính là cảm giác này.
Tất cả tất cả, với anh đều là lần đầu tiên.
Anh chưa từng yêu đương lần nào, Tô Nhược Hân cũng không khá hơn là bao.
Tô Nhược Hân uống thêm một ngụm nước dừa nữa sau đó đứng lên.
Thế nhưng, khi nhìn thấy bộ âu phục trên người Hạ Thiên Tường cũng giống nhau, Tô Nhược Hân nhíu mày: “Bây giờ cũng không phải ở văn phòng, bộ quần áo này của anh không tốt, Hạ Thiên Tường, anh cũng mặc Hán phục đi.”
“…” Thân hình của Hạ Thiên Tường đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tô Nhược Hân khoảng ba giây, mới hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi.”
Anh chưa bao giờ … chưa từng mặc loại quần áo trên người Tô Nhược Hân.
Nhưng hai chữ “ngây thơ” vừa lên đến miệng, khi anh nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Tô Nhược Hân, bèn lập tức nuốt trở về.
Tình thú.
Tình thú.
Cô nói anh không hiểu tình thú.
Được rồi, anh sẽ mặc nó.
Năm phút sau, Hạ Thiên Tường có vẻ không được tự nhiên mặc Hán phục màu trắng mà Tô Nhược Hân tự mình chọn cho anh đi ra khỏi phòng thay đồ.
Dáng người của anh thon dài, hơn nữa thân cao một mét chín, cho nên Tô Nhược Hân đã chọn cho anh màu trắng.
Với màu sắc này, hễ là người hơi béo một chút thì sẽ không khống chế được.