Chương
Uống thuốc nhất định phải dỗ dành mới chịu uống, thật sự khiến cô cảm thấy lo lắng muốn chết.
Chẳng trách lúc vừa mới ăn cơm, dáng vẻ của anh thoạt nhìn không khác gì trước kia, thức ăn ngon cỡ nào đến miệng anh cũng đều giống nhau.
“Tuổi tâm lý còn nhỏ.” Hạ Thiên Tường suy nghĩ một chút, cảm thấy rất cần thiết phải nói với Tô Nhược Hân như vậy.
Câu này cũng ám chỉ cho Tô Nhược Hân biết, tuy rằng tuổi thật của anh quả thật lớn hơn cô, nhưng trên thực tế tuổi tâm lý của anh lại không lớn hơn cô.
Tô Nhược Hân không nói gì, lại không biết phản bác anh như thế nào.
Trái tim cô cảm thấy hơi đau.
Đúng vậy, chỉ cần cô nghĩ đến căn bệnh của anh, cô sẽ cảm thấy đau lòng.
“Hạ Thiên Tường, hình như tôi rung động rồi.” Rung động với anh.
Cô xác định cảm giác của bản thân mình và sau đó nói với anh.
Cũng không phải là làm chuyện gì xấu hay gây ra sai lầm gì, vì sao phải giấu giếm không nói ra.
Một câu như vậy, đối với Tô Nhược Hân mà nói chỉ là một câu nghĩ đến thì nói.
Thế nhưng lại làm cho Hạ Thiên Tường biến thành pho tượng trong nháy mắt.
Anh kinh ngạc nhìn Tô Nhược Hân, sau bao lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng chờ được một câu mà anh muốn nghe.
Nhưng khi Tô Nhược Hân thật sự nói ra, trong giây lát anh cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Vì thế, anh lẳng lặng nhìn cô.
Dường như muốn khắc sâu vào trong đầu vẻ đẹp của khoảnh khắc này, giữ mãi không được phai nhạt.
Tô Nhược Hân nói xong, nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được phản ứng của Hạ Thiên Tường.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo một góc bộ Hán phục màu trắng của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, tôi rung động rồi, anh đây là không muốn tôi rung động hay sao?”
Cô chỉ nói “Tôi đã rung động”, cũng không nói rằng ‘Tôi đã rung động với anh’, cô cố tình.
Nếu như anh không tiếp nhận, hoặc là trực tiếp phản đối, cô sẽ nói cho anh biết, người mà cô rung động không phải là anh, hoặc là Hạ Thiên Chiếu, hoặc là Cận Liễm, ừm, cô để lại đường sau cho mình.
Bởi vì, lúc nói ra câu này, cô lại nhớ tới những gì anh đã nói với cô trước kia, anh chỉ nói đùa với cô.
“Với tôi?” Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại không khách khí hỏi một câu.
Tô Nhược Hân tiếp tục kéo góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo xong thì xoắn lại, bộ Hán phục bị xoắn một góc kia tạo thành một nếp gấp, nhưng cô vẫn tiếp tục xoắn tiếp tục xoắn.
Chần chừ một lúc, cô vẫn khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Rõ ràng cô không muốn nói, nhưng khi anh hỏi, cô lại thừa nhận giống như bị anh mê hoặc.
Xung quanh là một khoảng yên lặng.
Chỉ có âm cuối của cô lặng lẽ tràn ngập các ngóc ngách, rơi xuống lá sen, rơi xuống hoa sen, kéo dài thật xa vô cùng vô tận.
Tô Nhược Hân lại nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ.
Cô không biết mình nói như vậy có tính là thổ lộ hay không.