Chương
Bởi vì, cô chỉ cảm giác được mình rung động, cô còn không xác định được mình có yêu Hạ Thiên Tường hay không.
Một lúc lâu sau, cho đến khi cô cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay xoắn một góc Hán phục của Hạ Thiên Tường lập tức bị Hạ Thiên Tường nắm lấy, ngay lập tức, cô đã bị anh ôm vào trong ngực.
Rất chặt.
Rất chặt, không hề có một khe hở nào cả.
Đầu cô bị buộc phải dựa vào vai anh, cô nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: “Khi em mặc đồ ngủ lắc lư trước mắt tôi, tôi đã rung động.”
Từng chữ từng chữ, như thể đang nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Tô Nhược Hân cảm thấy máu trong người sắp sôi lên.
Cô há miệng, cắn vào vai Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này thật xấu xa.
Anh đã nhìn thấy cô mặc đồ ngủ.
Vậy khi cô không mặc gì, chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy.
Khi anh giả vờ ngất, cô đúng là quá ngốc.
“Ha ha…” Tuy cô cắn qua lớp quần áo, nhưng vẫn hơi đau, chỉ là Hạ Thiên Tường không những không đẩy cô gái trong lòng ra, ngược lại còn cười nhẹ.
Hạnh phúc đến quá bất chợt.
Nhưng lại rất tuyệt vời. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Anh không phải nhà thơ, cũng không biết làm thơ, nhưng anh cảm thấy giờ phút này đâu đâu cũng tràn đầy ý thơ.
Đẹp nhất.
Là vẻ đẹp không thể hình dung.
Đến khi phát hiện cô cắn nhẹ đi một chút, anh mới xót xa nói: “Cắn đau thì nghỉ một lát, lát nữa cắn tiếp.”
Tô Nhược Hân tức giận tiếp tục nằm lên vai anh, sau đó đánh vào lưng anh: “Anh xấu, anh xấu, anh quá xấu.”
“Chỉ xấu với một mình em.” Giọng nói trầm khàn cứ thế vô tình lọt vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân.
Sau đó cô không cắn nữa, cũng không đánh nữa.
Từ lâu cô đã đoán được đã bị anh nhìn thấy hết, chỉ là đến giờ phút này mới được xác nhận chính thức mà thôi.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn cất lên: “Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh.”
“Chỉ lưu…”
“Không được nói ‘chỉ lưu manh với một mình tôi’.” Quá xấu xa.
Xấu xa đến nỗi tai cô nóng rực, tim đập thình thịch, cực kỳ hoảng loạn.
Lúc này cứ như một giấc mơ khiến cô có cảm giác không chân thực.