CHƯƠNG
“Là tự cô ta muốn nhường vị trí này cho tôi, Nhược Hân, ngày đó khi ở trong giảng đường hình bậc thang, cô ta đã nói rằng rất coi trọng tôi và em.”
Tô Nhược Hân ngẫm lại, ngày đó khi Trường trung học Khải Mỹ mở đại hội động viên thi đại học, cô vốn kiên trì đẩy Dương Mỹ Lan ngồi gần Hạ Thiên Tường, còn muốn hợp tác hai người bọn họ, kết quả Dương Mỹ Lan kiên quyết không đồng ý, sau đó Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường cùng xem điện thoại di động, nghĩ lại có lẽ là khi đó Dương Mỹ Lan nói với Hạ Thiên Tường rằng cậu ấy coi trọng cô và anh.
Đột nhiên nhận ra, mình chính là người phản ứng chậm nhất.
Chậm không chỉ nửa nhịp, chắc phải là một nhịp trở lên.
Nhìn dáng vẻ ngây ra như phỗng của cô gái, Hạ Thiên Tường cười nói: “Em đã nói sáng nay muốn tập thể dục cùng tôi, dù bình luận kia xóa rồi thì cũng phải giữ lời.”
Cho nên, sáng sớm hôm qua Hạ Thiên Tường nói “vậy cũng không được” chính là không cho phép cô đổi ý chuyện sáng hôm nay tập thể dục cùng anh.
Ừm, cho dù bây giờ ở trên máy bay, nhưng máy bay hạ cánh thì vẫn có thể ở cùng nhau.
Tô Nhược Hân thật sự phục người đàn ông này.
Nhưng không thể không nói, đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ to lớn.
Giây phút này nhìn thấy anh, trong lòng cô thật sự vui vẻ.
Ít nhất có anh ở bên, cô sẽ không hoảng hốt.
Nếu không, thật ra ngay cả việc một mình đi máy bay cô cũng thấy sợ.
Cô cái gì cũng không hiểu, giống như Lâm Đại Ngọc mới vào Giả phủ, chỉ có thể học theo Hạ Thiên Tường, anh làm cái gì cô làm cái đó.
Ngay cả những thiết bị điện tử trên máy bay cô cũng không biết dùng.
Cũng vào lúc này cô mới phát hiện, khoang máy bay cô đang ngồi lại là khoang hạng nhất.
Lúc lên máy bay cô luôn nghĩ rằng hành trình tiếp theo cô chỉ có một mình, cho nên vẫn luôn vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không phát hiện vị trí của mình là khoang hạng nhất, nữ tiếp viên hàng không mời cô ngồi ở chỗ này, vậy cô liền ngồi xuống chỗ này.
Việc chọn chỗ ngồi, cô cũng giao hết cho Dương Mỹ Lan, chẳng hề quan tâm, cho rằng Dương Mỹ Lan sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Thế là, cứ ngu ngốc bị Dương Mỹ Lan bán cho Hạ Thiên Tường như vậy.
“Xem phim?” Hạ Thiên Tường nhì cô gái đang cười ngây ngô bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Dáng vẻ cô cười ngây ngô cũng rất dễ thương.
Xem ra, hôm qua anh hủy bỏ lịch trình đã đặt từ sớm rồi sắp xếp lại lịch trình mấy ngày nay là chính xác.
“Được.” Đầu óc Tô Nhược Hân vẫn trống rỗng, cô nói mà không suy xét.
Cứ như vậy, Hạ Thiên Tường sắp xếp cái gì thì cô làm theo cái đó.
Hạ Thiên Tường lật xem phim điện ảnh trên máy bay.
Nhớ lại kết luận rút ra sau khi search google tối qua, sau đó quyết đoán chọn một bộ phim kinh dị.