CHƯƠNG
Nghe nói, cùng xem phim như vậy sẽ khiến cô gái càng dựa sát vào anh hơn.
Ừm, nghĩ đến điều này, độ cong trên khóe môi anh càng lúc càng lớn, tâm trạng rất tốt.
Tô Nhược Hân vốn ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tường, sau đó, khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu, cô liếc nhìn, cuối cùng đầu óc đang trên mây cũng trở về.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất thích xem phim điện ảnh.
Nhưng số lần cô đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhà họ Tô quả thật yêu chiều con gái, nhưng không bao gồm cô.
Chỉ yêu chiều Tô Thanh Hà và Tô Kim Như.
Chi tiêu ăn mặc, tất cả đều không cho cô đầy đủ.
Bởi vậy, cô không mấy khi được xem phim điện ảnh, cho nên đặc biệt thích xem phim điện ảnh.
Cô không thích phim tình cảm sướt mướt, chỉ thích xem phim kinh dị.
Không chỉ thích xem phim điện ảnh kinh dị, còn thích xem phim truyền hình kinh dị, càng đáng sợ thì càng thích.
Cô vốn không sợ những hình ảnh máu me kia, bây giờ hiểu về y thuật, cô lại càng không sợ.
Kết quả chính là, Hạ Thiên Tường hối hận rồi.
Rất hối hận vì đã chọn một bộ phim kinh dị.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhược Hân không những không bị dọa sợ sà vào lòng anh, trái lại, bởi vì xem vô cùng say sưa, còn không rảnh để ý đến anh.
Ngay cả đồ ăn nữ tiếp viên hàng không phát cũng không rảnh ăn.
Còn là anh đưa tới từng cái từng cái, như vậy cô mới ăn.
Khi phim điện ảnh kết thúc, đúng lúc bay bay đến nơi.
Khi xuống máy bay, Hạ Thiên Tường thề, sau này anh dẫn Tô Nhược Hân đi xem phim, tuyệt đối sẽ không chọn phim kinh dị, nếu không, anh không mang họ Hạ nữa.
Nếu như không phải nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân của cô, nếu như không phải tự mình cảm nhận cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, anh cũng nghi ngờ Tô Nhược Hân là đàn ông chuyển giới.
Đâu có cô gái nào thích xem phim kinh dị.
Hơn nữa toàn bộ quá trình còn đàn ông hơn đàn ông, nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ kia, đôi mắt không nỡ chớp một cái, sau đó còn nói: “Máu này là thuốc nhuộm màu đỏ, không chân thực chút nào cả.”
Máy bay hạ cánh, xe đưa đón chạy vào sân bay, hai người cùng nhau chờ hành lý ký gửi, Tô Nhược Hân đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Tường: “Anh thật sự muốn đi xem thác nước lớn với em?”
“Ừ, đi.” Dậy thật sớm đi cùng cô đến nơi này, tất nhiên là muốn đi rồi.
“Xin nghỉ rồi?”
“Không cần.” Anh là tổng giám đốc, anh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, toàn công ty chỉ có một mình anh có thể nghỉ tùy thích không cần xin phép.
Tô Nhược Hân nghĩ lại thấy cũng đúng, mình tự xin mình nghỉ phép thật buồn cười: “Vậy anh phải rời khỏi công ty mấy ngày, như vậy được sao? Người nhà họ Hạ các anh có thể tìm anh gây phiền phức hay không?”