CHƯƠNG
Cũng mới tiến vào mười mấy phút, nếu bây giờ gọi thì nhanh nhất cũng mới gọi xong, hoàn toàn không thể nào đã nấu xong rồi đưa đến.
“Tôi dặn nhà ăn đưa tới tất cả đồ ăn có thể đưa tới, vì vậy không cần nấu luôn, ăn tạm một chút, đừng để đói bụng.”
Tô Nhược Hân không tin ngồi xuống, khi ăn một một miếng, phát hiện Hạ Thiên Tường thật sự không nói dối, quá nửa đồ ăn đều đã làm được một khoảng thời gian, chỉ còn âm ấm, lúc này cô mới tin anh không lừa cô.
Bởi vì lo cô bị đói, cho nên mới vội vàng gọi những đồ ăn này đến.
Nhưng thời tiết như vậy, hơi ấm cũng không sao, đã rất ngon miệng rồi.
Tô Nhược Hân bắt đầu ăn.
Khi đang định mời Hạ Thiên Tường ăn cùng, trong phòng vang lên tiếng máy sấy, lại nghe người đàn ông nói: “Tôi không đói, sấy khô tóc cho em rồi ăn, không vội.”
“Không cần không cần, ăn xong rồi sấy.” Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.
“Không sấy khô tóc dễ mắc bệnh, em ăn trước đi.” Sau đó, Hạ Thiên Tường thật sự sấy tóc cho Tô Nhược Hân.
Tóc Tô Nhược Hân chưa từng uốn, vừa dài vừa thẳng, khi vuốt sợi tóc, mềm mượt hệt như tơ lụa, giống như làn da của cô, xúc cảm vô cùng tuyệt vời.
Thế là, rõ ràng chỉ là sấy tóc, vậy mà Hạ Thiên Tường lại nghiện rồi.
Tựa như tóc của Tô Nhược Hân là một món đồ chơi, dù đã khô nhưng anh vẫn không nỡ buông tay.
Anh thật sự không đói, không hề đói chút nào.
Nhưng mà, Tô Nhược Hân ăn rồi lo lắng nói: “Hạ Thiên Tường, anh đi du lịch có mang theo thuốc không?” Tính toán một chút, thuốc cô tự sắc cho anh còn chưa uống hết đâu, bệnh của anh vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, cho nên không có cảm giác thèm ăn.
“Có mang.”
“Trong chiếc balo nhỏ kia của anh sao? Không thể nào.” Còn mấy ngày thuốc mà, cô cũng từng xách chiếc balo anh mang theo bên mình này rồi, rất nhẹ, bên trong không thể nào mang theo thuốc của mấy ngày.
Hạ Thiên Tường bình tĩnh cười nói: “Không ở đây.”
“Vậy ở đâu?” Tô Nhược Hân không ăn nữa, quay đầu nhìn anh, cô vất vả sắc thuốc, nếu anh còn thích thì uống không thích thì thôi, vậy cô sẽ tức giận.
Tốt xấu gì cũng là tự cô sắc.
Nếu anh không uống, vậy cũng rất không tôn trọng cô rồi.
“Ở… trên xe.” Hạ Thiên Tường chần chừ một lát, sau đó thấy Tô Nhược Hân sầm mặt, đành phải ăn ngay nói thật.
Bằng không, nếu cô bảo anh lấy thuốc ra xem, sớm muộn gì cũng biết đó là xe của anh.
“Trên xe? Xe gì?” Tô Nhược Hân nói ra từng chữ, trong đầu suy đi nghĩ lại, phỏng đoán tất cả khả năng.
“Xe Jeep.”
“Xe Jeep tư nhân của anh?” Tô Nhược Hân nghe đến đây, đã chấp nhận với vẻ đầy bất lực.