CHƯƠNG
Bọn họ xuống máy bay, sau đó đón xe bus đến nơi này, trên xe bus chen chúc thế nào, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Cô chưa từng nghĩ người đàn ông này còn có xe Jeep ở nơi này.
“Ừm.”
Nghe thấy Hạ Thiên Tường thừa nhận, Tô Nhược Hân đứng bật dậy: “Xe của anh đến đây từ lúc nào?”
“Hôm qua vận chuyển đến đây.” Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của cô gái, giọng nói của Hạ Thiên Tường càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu.
Cũng là lần đầu tiên lộ vẻ sợ hãi trước mặt Tô Nhược Hân.
May là trước mặt Tô Nhược Hân, sợ thì sợ thôi.
Dáng vẻ kỳ quặc nhất lúc anh bị mẹ mình mặc cho áo liệm mà Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy rồi, bây giờ chẳng sợ thấy thêm lần nữa.
Tô Nhược Hân nghe đến đó, dứt khoát ngồi trở về, sau đó cứ ngây ngốc như vậy.
Sau đó, lại bắt đầu ăn cơm.
Sau đó nữa, vẫn luôn không nói gì.
Giống như trong căn phòng chỉ có một mình cô, không có người nào nói chuyện với cô.
Hạ Thiên Tường sớm đã sấy khô mái tóc dài của Tô Nhược Hân, anh đứng ở bên người cô, vốn không nỡ buông mái tóc dài của cô ra, nhưng bây giờ cô im lặng như vậy, anh lại muốn ăn cơm với cô.
Nhưng cô gái vẫn luôn không nói gì, nhất thời anh đứng không được ngồi cũng không xong.
Cho đến khi điện thoại của Tô Nhược Hân đổ chuông, lúc này, anh mới duỗi cặp chân dài lên trước một bước, cầm điện thoại lên đưa cho cô: “Em nghe đi.”
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số của Dương Mỹ Lan. Có cuộc điện thoại này của Dương Mỹ Lan, bầu không khí kỳ lạ cũng dần được điều hòa.
Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy hai chữ “Mỹ Lan”, thế nhưng, cô không nghe máy.
Đầu ngón tay ấn một cái, miễn cưỡng cúp điện thoại.
Nếu đã dám lén lút bán cô, thì cho dù có bán cho Hạ Thiên Tường cũng không được.
Nếu lần này cô bỏ qua cho Dương Mỹ Lan, chưa biết chừng sẽ có lần sau.
Cho nên, lần này cô nhất định phải dạy cho Dương Mỹ Lan một bài học nhớ đời.
Hạ Thiên Tường ngây người, không ngờ ngay đến cả điện thoại của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân cũng không nghe.
Anh lập tức hiểu ra, cô gái này giận rồi.
Từ trước đến nay, cô rất ít khi giận.
Tính cách cô luôn vui vẻ, nói cười, lần giận nhất cũng chỉ chọc anh, véo anh một cái mà thôi.
Nhưng hôm nay, cô không chọc, cũng không véo anh, ngược lại, chỉ im lặng ăn thức ăn.
Nhưng cô đã ăn rất nhiều rồi.
Mặc dù cô ăn thế nào cũng không béo, nhưng ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày.
Anh muốn khuyên cô, nhưng lời đến miệng lại không biết nói ra như thế nào.
Giống như chỉ cần nói ra, sẽ càng chọc cô tức giận hơn vậy.
Dương Mỹ Lan lại gọi điện đến.