Chương
Nhiều chó săn như thế, người thiết kế khách sạn nhất định phải giảm thiểu những phiền phức không cần thiết cho khách sạn.
Nếu không sẽ không an toàn.
Một nơi không an toàn thì sao có người thuê phòng được.
Phương Tấn rảnh rỗi nhìn hai người một lần nữa, cuối cùng bắt đầu cày phim.
Dùng việc cày phim để giết thời gian.
Tô Nhược Hân ngồi im đến bốn giờ, đã ngồi mấy tiếng đồng hồ.
Có điều lần này cũng không có phép màu như lần trước, Hạ Thiên Tường không xuống tìm cô.
Cô nói với bản thân anh bị mất ngọc, cho nên anh không thể ra ngoài.
Nhưng đây là một lý do ngay cả bản thân cô cũng không tin, vì lần này, Hạ Thiên Tường có thể thoải mái ra vào, cô không có khoá trái cửa phòng của anh.
Chân đã tê dại.
Chỉ cần nhúc nhích sẽ thấy đau.
Đau như kim đâm.
Là vô số cây kim đâm vào chân.
Nhưng dù đau như thế, Tô Nhược Hân vẫn cố đứng lên.
Cô run rẩy đứng dậy, hoàn toàn không tựa vào tường rào bên cạnh.
Sau khi đứng vững, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên ban công mà cô đã nhìn cả buổi chiều kia.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, cô cảm thấy cô bị điên rồi.
Thậm chí có thể ngồi liên tục mấy tiếng đồng hồ chỉ để nhìn về phía căn phòng của người đàn ông kia.
Đúng thế, cô điên rồi.
Tô Nhược Hân mím môi.
Lại cắn môi.
Đôi môi vốn đỏ thắm trở nên tái nhợt.
Sau đó, Tô Nhược Hân cắn răng cất bước, chậm rãi rời khỏi nơi mà cô đã ngồi im cả buổi chiều này.
Không quay đầu lại.
Có điều bên trong ánh mắt lại tràn đầy sự chua xót.
Anh không gặp cô.
Dù anh không nói ra lời không còn thích cô, cũng không nói chia tay, nhưng dường như mọi thứ đều đã chắc chắn.
Là vì viên ngọc kia.
Đều là vì nó.
Dường như tất cả sự thay đổi của Hạ Thiên Tường đều là vì mất viên ngọc.
Viên ngọc những tưởng đã tìm thấy, nhưng chỉ dùng để lừa Lục Diễm Chi và bà cụ thôi.
Không lừa được cô.
Cũng không lừa được chính anh.