Chương
Nghĩ đến việc anh có thể vì viên ngọc mà chia tay với cô, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Hạ Thiên Tường, cô vừa có tình cảm với anh, mà anh đã rời xa cô rồi?
Anh lấy quyền gì làm thế?
Không không không, cô nhất định phải biết rõ rốt cuộc viên ngọc đó có ý nghĩa gì với Hạ Thiên Tường.
Khiến anh như biến thành một người khác như thế.
Nếu không vì tối nay đã hẹn với ba mẹ nuôi sẽ cùng chúc mừng cô thi vào đại học, thì bây giờ cô đã lập tức đi tìm người hỏi rõ chuyện liên quan đến viên ngọc kia rồi.
Đầu tiên là chị Trương, sau đó sẽ là Lục Diễm Chi hoặc Hạ Thiên Hương, hơn cũng cô còn có thể đi hỏi bà cụ, tóm lại, Hạ Thiên Tường muốn vứt bỏ cô, cô không đồng ý.
Là anh trêu cô trước.
Khiến cô suýt chết cùng anh.
Sau đó là anh tỏ tình nói thích cô trước.
Như thế dù có muốn chia tay cũng là cô quyết định.
Tô Nhược Hân không bắt xe, cũng không ngồi xe buýt, cô bước đi trên lối đi bộ một cách không có mục đích.
Dáng vẻ mất hồn mất vía đó đập vào mắt Phương Tấn, tình trạng này dường như không phân cao thấp với ông chủ của anh ta lúc này.
Anh ta lặng lẽ đi theo Tô Nhược Hân từ xa.
Đây là lệnh của Hạ Thiên Tường.
Trước đó anh ta không đuổi Tô Nhược Hân đi, quả nhiên Hạ Thiên Tường không trách ông ta, dường như đã quên mất mình từng bảo anh ta đuổi Tô Nhược Hân đi vậy.
Sau đó, phát hiện Tô Nhược Hân muốn rời đi, điện thoại của anh ta lập tức reo lên.
Vì thế, anh ta đường đường là trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc Tập đoàn Hạ Thị, bây giờ lại trở thành một tuỳ tùng.
Tuỳ tùng của một cô gái.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến sự thay đổi mà Tô Nhược Hân mang đến cho Hạ Thiên Tường, Phương Tấn lại nhẫn nhịn.
Người phụ nữ mà ông chủ coi trọng chắc chắn có điểm nổi bật của riêng cô.
Nhưng lúc đi theo Tô Nhược Hân, chắc chắn anh ta không ngờ rằng lại phải đi theo tận hai tiếng.
Ngay cả khi anh ta thấy mỏi cả chân Tô Nhược Hân vẫn không dừng lại.
Anh ta rất muốn gọi điện thoại hỏi bây giờ Tô Nhược Hân muốn đi đâu.
Nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, cô như một cái xác biết đi, anh ta cảm thấy Hạ Thiên Tường hơi quá đáng.
Nhưng dù Hạ Thiên Tường có quá đáng, anh ta cũng không dám khuyên không dám nói.
Bản thân Tô Nhược Hân cũng không biết mình đang đi đâu, mãi đến khi điện thoại reo lên, cô mới nghe máy một cách máy móc: “Mẹ nuôi.”
“Tan làm chưa?” Tăng Hiểu Khê hỏi.
Tô Nhược Hân đến phòng khám của Mạc Tử Đơn làm việc cũng là được nhà họ Tăng của bà ta sắp xếp.
“Tan làm rồi.”