Chương
“Ông Phong, bệnh này của ông không phải bệnh nan y, cháu đảm bảo với ông, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là phải cho cháu chút thời gian.”
Lúc này Phong Thắng mới bỏ qua cho cô: “Được, ông nhớ rồi, ngày mai bắt đầu kiêng rượu.”
Tô Nhược Hân mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi: “Ông Phong thông minh.”
Lúc này Phong Thắng mới thả lỏng.
Tô Nhược Hân ngồi một lát thì lấy cớ muốn trở về nghiên cứu việc ghi danh chuyên ngành và trường đại học, sau đó về nhà cùng Tăng Hiểu Khê.
Trên đường đi, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Nhưng điện thoại di động trong tay vẫn luôn trong trạng thái khóa màn hình.
Tăng Hiểu Khê lại nhìn cô thêm mấy lần, thấy cô nãy giờ không nói gì, không nhịn được lo lắng nói: “Nhược Hân, có phải bệnh của chủ tịch Phong rất khó chữa hay không? Nếu như không thể chữa, vậy chúng ta không chữa, con cũng không nợ nhà họ Phong ông ta cái gì, không cần vì việc này mà lo nghĩ, không đáng.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện cảm xúc của mình khiến Tăng Hiểu Khê hiểu lầm rồi.
“Mẹ nuôi, bệnh của ông Phong có thể chữa, chờ con nghĩ ra cách là được.”
“Ồ.” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, vẫn cảm thấy Tô Nhược Hân có tâm sự.
Nhưng Tô Nhược Hân không nói, bà ta cũng không đoán ra được.
Lúc về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm.
Khi Minivan đi qua biệt thự số , Tô Nhược Hân vô thức quay đầu nhìn lại.
Phòng ngủ của Hạ Thiên Tường tối đen như mực.
Anh không về nhà.
Anh vẫn ở khách sạn Kawitt sao?
Anh vẫn ở gian phòng có giường lớn lúc ban ngày kia sao?
Mãi đến khi xe dừng lại, toàn bộ đầu óc của cô đều là Hạ Thiên Tường.
Tăng Hiểu Khê vỗ cô một cái, cô mới giật mình phát hiện xe đã dừng từ bao giờ.
Sau đó, mơ mơ màng màng xuống xe, trở về gian phòng của mình.
Điện thoại di động vẫn luôn im lặng.
Hạ Thiên Tường không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn gì.
Mãi đến khi Tô Nhược Hân tắm rửa xong nằm ngủ cũng không chờ được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” mà mỗi ngày trước đây đều nhận được.
Anh thật sự muốn chia tay với cô.
Tô Nhược Hân trằn trọc mãi không ngủ được.
Nếu như đây không phải nhà họ Cận, chắc chắn cô đã không để ý chuyện bây giờ có muộn hay không, dứt khoát rời đi tìm Hạ Thiên Tường.
Trong lúc đó, Dương Mỹ Lan từng tìm cô, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng nói chuyện với Dương Mỹ Lan.
Nhìn thấy từng dấu ‘?’ mà Dương Mỹ Lan gửi đến, cô coi như không thấy.
Không muốn nói chuyện.
Ngoài Hạ Thiên Tường, cô không muốn nói với bất kỳ người nào.