Chương
Cô mê muội rồi.
Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt bỗng chảy ra.
Cô cảm thấy mình rất vô dụng.
Nhưng cô muốn khóc.
Vậy thì khóc thôi.
Cô không muốn bản thân phải chịu đựng kìm nén.
Kết quả, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt Tô Nhược Hân sưng lên.
Đây chính là hậu quả của việc khóc xong rồi ngủ.
Nhìn đôi mắt sưng húp trong gương của mình, cho dù bây giờ cô dùng thuốc cũng không thể nào lập tức tiêu sưng, việc này cần có thời gian.
Hôm nay phải đi làm, Hạ Thiên Tường muốn chia tay với cô, cô càng phải làm việc.
Chỉ có làm việc mới có thể khiến cô yên tâm.
Nhưng mà trước khi đi làm, cô muốn đến nhà họ Hạ một chuyến.
Cho nên cô dậy rất sớm.
Trời vừa tờ mờ sáng đã rời giường.
Bởi vì cả đêm không ngủ yên giấc.
Cứ có cảm giác tỉnh tỉnh mơ mơ.bg-ssp-{height:px}
Giống như đã ngủ thiếp đi, lại giống như đã tỉnh dậy rồi.
Gửi tin nhắn cho Tăng Hiểu Khê nói cô không ăn sáng, lúc này cô mới rời nhà.
Đã rất lâu không dậy sớm như vậy, cô nhớ lần dậy sớm trước của cô vẫn là khi đi ngắm thác nước lớn cùng Hạ Thiên Tường, khi đó anh nói muốn đi ngắm mặt trời mọc với cô.
Kết quả, khi cô tỉnh dậy, phát hiện anh còn chưa ngủ, laptop vẫn ở trên đùi.
Cho nên, sáng sớm hôm đó, cô nhất quyết không cho phép anh đi ngắm mặt trời mọc với cô, ép anh ngủ bù một giấc.
Chỉ cần nghĩ đến những gì anh đã trả giá để được đi cùng cô, cảm xúc trong lòng Tô Nhược Hân lại phức tạp không nói thành lời.
Đến trước cửa nhà họ Hạ, chị Trương vẫn đang ngái ngủ chạy ra đón tiếp: “Cô Tô, sao sớm vậy?” Mặc dù tối qua Tô Nhược Hân đã nói với chị ta rằng sáng sớm muốn đến tìm chị ta, nhưng chị ta không ngờ lại sớm như vậy.
Nhưng, khi Tô Nhược Hân đến gần, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, chị Trương lập tức luống cuống: “Cô Tô, xảy ra chuyện gì rồi? Có người bắt nạt cô sao?”
Cô gái xinh đẹp như vậy, cho nên chị Trương hiểu lầm.
Cho rằng Tô Nhược Hân bị người đàn ông xấu xa nào đó bắt nạt, nên lúc này mới lộ ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Đúng vậy, cảm xúc trên mặt của Tô Nhược Hân chính là sống không còn gì luyến tiếc.
Tô Nhược Hân mím môi, vẫn cố kìm nén, kết quả nghe chị Trương hỏi thế, cô lại không nhịn được rơi nước mắt.
Nhìn thấy cô khóc, chị Trương càng căng thẳng hơn: “Mau nói tôi nghe đã xảy ra chuyện gì? Dù tôi không thể phân xử giúp cô thì Phương Tấn và cậu chủ cũng có thể phân xử giúp cô mà.”