Anh Kiên
Kiên đang ngồi dưới hiên nhà, tâm trạng đang phiền não.
Nghe tiếng gọi nên ngước nhìn, thấy Hà đang đi về phía mình, anh cong môi cười.
Anh Kiên !
Hà nhào tới ôm lấy Kiên "em nhớ anh".
Kiên không nói gì, chỉ bế Hà về phòng, đã lâu rồi, anh rất nhớ cô.
Đặt Hà nhẹ nhàng xuống giường, tay nâng niu vuốt v e khuôn mặt đẹp tựa ánh trăng rằm của cô.
Hà chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp của mình "anh Kiên, em muốn..."
Rầm...
Cả Kiên và Hà cũng đều giật bắn người !
Kiên day day mi tâm, gần đây có quá nhiều việc xảy ra với anh, anh thật sự đã quá mệt mỏi.
Hà thấy Kiên lo lắng nên dịu giọng hỏi "anh sao vậy ?"
"Chắc là lại bị ma quỷ quấy rối em à !"
Hà không vui, đã rất lâu rồi Kiên không chạm vào cô, cô thật sự rất nhớ anh...thèm khát có được giây phút triền miên bên anh.
Kiên cũng không vui, anh xuống giường đi ra nhà trước đốt nhang cho tổ tiên.
Hà bực quá nên ngoe nguẩy bỏ ra khỏi nhà.
Hà vừa đi đến giữa sân...
Kiên nhìn theo cái dáng thục nữ của cô liền khiến cho Kiên bỏng mắt "bờ m ông tròn lẳng lơ cứ lắc lư theo nhịp điệu bước đi".
Kiên không kiềm nén được cảm xúc rạo rực trong lúc này nên vội vã lao theo ôm chầm Hà từ phía sau lưng...
"Em định đi đâu vậy ?"
Hừ...chỗ kia của anh không tiện nên em đi tìm người giúp em giải quyết vấn đề này !
Kiên chau mày "em vừa mới nói gì ?"
Hà liếc nhìn Kiên và lập lại "chỗ kia của anh không tiện, em đi tìm người khác thay thế !"
Khụ khụ khụ...
Kiên bóp chặt cổ Hà, mắt anh nổi đầy tơ máu "em dám ?"
Kiên đang tức đến thở hồng hộc, vào lúc này có thể anh sẽ bóp cht một con bò.
Hà hốt hoảng thốt lên "anh Kiên, buông em ra...em thấy khó chịu quá !"
Kiên không để ý Hà đang nói gì, anh càng bóp chặt hơn.
Khụ khụ khụ...
Anh Kiên, em xin anh đó ! Đừng đùa dai như thế...
Khụ...khụ...khụ...
Kiên vẫn không có chút cảm xúc, anh càng bóp càng chặt hơn !
Hà dùng mười đầu móng tay sắc nhọn của mình c ắm vào đôi tay của Kiên đang ra sức bóp chặt cổ mình, máu tuôn be bét.
Cảm giác đau rát truyền đến từ đôi tay, lúc này Kiên mới tỉnh táo hơn, anh giật mình buông Hà ra...
"Em...em sao rồi ?"
Khụ khụ khụ...
Anh là tên khốn, anh bị điên rồi à ?
"Anh xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động !"
Hừ...
Hà giậm chân bình bịch đi về phòng...
Kiên nhanh chân đuổi theo...
"Được rồi, anh xin lỗi !"
Cả hai vừa về đến phòng thì liền quấn lấy nhau, cùng nhau sẵn sàng cho cuộc mây mưa đắm đuối sắp diễn ra...
Két...
Cánh cửa phòng mở toang ra, một luồng khí lạnh ùa vào.
Kiên lòm còm ngồi dậy bước xuống giường, nhanh tay vớ lấy chiếc quần ngắn mặc vào.
Két...
Ngoài cửa sổ bỗng dưng xuất hiện một bóng đen, Kiên nhắm nghiền đôi mắt cho tỉnh táo rồi mới mở mắt ra, nhưng cái bóng đen kia vẫn lượn lờ bên ngoài cửa sổ.
Anh Kiên, anh sao vậy ?
Kiên thở dài rồi rời khỏi phòng...
Hà tức quá nên nhảy qua cửa sổ và đuổi theo bóng đen.
Liên, mày đứng lại cho tao
Liên không thèm quan tâm đến Hà, cô cứ thế mà lướt vội.
Này ! Mày phá đủ chưa ?
Liên lướt chậm hơn nhưng cô vẫn không thèm quay lại nhìn, sắc mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc liếc nhìn Hà.
- Đủ ?
Ha...ha...
- Trừng trị những kẻ xấu xa không gan không phổi như các người thì không có cái gọi là đủ !
Hà lạnh lùng nhìn Liên "vậy thì hôm nay mày đừng có trách tao nhẫn tâm".
Liên mỉm cười "cũng đâu phải là lần đầu cô không muốn hại tôi ?"
- Trước đây cô đã từng dùng máu gà trống để hại tôi và hôm nay cô lại muốn dùng cách nào để hại tôi đây ?
Hà cười khẩy "đối với thể loại ngu ngốc như mày thì cần gì phải phiền phức".
Vừa nói Hà vừa ném mớ lá bách tán vào Liên.
Nhưng rất tiếc là không có tác dụng gì.
Rất nhanh chóng Hà lại nhận được món quà quý báu...
Á...á...á...
Mày, mày...
Á...á....
Liên khẽ cười "cái này gọi là ăn miếng trả miếng !"
Hà đau đớn thống khổ, ôm mặt ngồi khóc nức nở "mày...mày..."
Liên lạnh giọng lên tiếng "hôm nay chỉ là một phần lãi mà cô đã vay ở tôi, cô sẽ nhận lại được cả vốn lẫn lãi...không thiếu một thứ gì !"
Hà đau đớn ôm lấy khuôn mặt bị máu gà trống hủy hoại...cô vô cùng oán hận Liên "ả đàn bà khốn kiếp kia...tao sẽ không bao giờ để yên cho mày".
Liên mang theo tâm trạng khá thoải mái rời đi...
Bỗng dưng thấy phía trước có âm thanh thì thào, Liên nép vào gốc đa quan sát...
Cảnh tượng trước mặt lại khiến Liên vô cùng sợ hãi, bọn đầu trâu mặt ngựa đang đi tìm kiếm hồn ma.
Nhất là những oan hồn như Liên.
Liên quay đầu lại bỏ chạy...
Nghe từ phía sau lưng có bước chân đuổi theo, Liên chạy vội vã hơn.
Cô không thể để bản thân mình rơi vào tay bọn đầu trâu mặt ngựa được, bọn chúng sẽ bắt cô đưa về âm phủ.
Đến lúc đó thì cô sẽ bị xử phạt không nhẹ.
Cô ta đang ở phía trước, nhanh bắt cô ta lại !
Xùy...
Liên được một bàn tay kéo lấy !
- Thầy...
Đừng lên tiếng..