Đầu trâu mặt ngựa đang quyết liệt đuổi theo Liên.
Ông cụ cố gắng che giấu dấu vết của Liên.
- Thầy !
Ông cụ thở dài "sao con cứ phải khổ sở như vậy ?"
- Thầy ! Xin hãy cứu con.
"Liên à ! Không phải là ta không muốn cứu con...nhưng chuyện đã kinh động đến địa phủ, đầu trâu mặt ngựa cũng đã tìm đến, làm sao con có thể mãi ẩn nấp được nữa".
Ngừng một lúc ông cụ lại nói tiếp "hay là con theo bọn họ về âm phủ, con nên đi chuyển kiếp đầu thai".
Liên khóc thét lên "không !"
Ông cụ hiểu được lòng của Liên, cô làm sao nỡ bỏ lại đứa con đáng thương của mình, đứa bé ấy vô tội và vô cùng đáng thương.
Nó chết thảm dưới sự vô lương tâm của cha ruột mình, oán khí quá nặng nên không thể rời đi, nó đã ngả vào đường ngạ quỷ...không còn đường lùi, nó đã không thể quay đầu.
Người làm mẹ như Liên, sao có thể bỏ mặc con của mình.
Hiểu được nỗi khổ của Liên nên ông cụ hết sức cố gắng để bảo vệ cho hai mẹ con Liên.
Một khi sự việc này bại lộ thì một đạo lão như ông sẽ bị phạt, đạo hạnh trăm năm của ông sẽ phải trở về con số không !
Nhưng ông sẽ không oán không than, ông sẵn sàng vì mẹ con của Liên mà hy sinh.
"Đầu trâu mặt ngựa đã đi rồi, chúng ta cũng về thôi con".
- Dạ !
Liên lủi thủi đi theo sau lưng ông cụ, cô đã quyết tâm muốn trả thù, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho Kiên.
Về đến nhà, ông cụ bắt tay vào việc nuôi ngải.
……………
Vài ngày sau !
- Thầy !
Ông cụ đang cho ngải ăn, nghe thấy Liên gọi mình thì ngoáy đầu nhìn lại phía sau.
"Con thấy khỏe hơn chưa ?"
- Dạ, con khỏe nhiều lắm rồi ạ !
Liên nhìn chằm chằm vào đám ngải, ông cụ nuôi nó rất tốt.
Mỗi tháng đều cho ăn thịt gà hai lần.
Liên nhìn đám ngải đến ngây ngô, cô cũng không biết đó là ngải gì nhưng thấy ông cụ vô cùng thương yêu nó.
Ông cụ đưa tay nhổ lên một củ ngải rồi rửa sạch, bỏ vào lò luyện.
"Con theo ta vào trong !"
Liên không nói gì, chỉ im lặng đi sau lưng ông cụ.
"Hàng ngày, con nhớ phải ngoan ngoãn ngồi đây hấp thụ linh khí.
Loại ngải này hấp thụ âm dương rất mạnh, nó sẽ hỗ trợ cho con".
- Dạ, con không biết nên đền ơn thầy như thế nào.
Ân tình này quá lớn !
"Con không cần phải đền ơn gì cả, hãy cố gắng tu luyện cho thật tốt".
Từ đó trở đi, Liên luôn cố gắng tu luyện để không phụ lòng ông cụ.
Luyện ngải rất tốt cho Liên, dung mạo của cô đã dần được hồi phục, cô đã xinh đẹp trở lại.
Ông cụ rất hài lòng, cô đã cố gắng để tu luyện, như thế thì ông mới yên lòng ! Ông thương Liên nên chỉ muốn tốt cho Liên.
- Thầy !
Ông cụ mỉm cười với Liên rồi quay lưng rời đi.
Liên vẫn tiếp tục tu luyện, cô luyện ngải rất chăm chỉ ! Cô càng ngày càng được tẩy rửa sạch sẽ không còn đậm mùi yêu ma như trước nữa.
Đó là điều mà ông cụ mong muốn !
Ma...ma...
Bé con bò đến bên cạnh Liên, nó cũng được ông cụ cảm hoá, nó tu luyện rất tốt...buông bỏ đi oán thù với ba nó.
Liên nhìn con của mình được như ngày hôm nay thì vô cùng an lòng.
Tất cả cũng nhờ ông cụ đã ra tay tương trợ.
Cô bế con trở về phòng, nhìn đứa bé càng lúc càng trưởng thành mà Liên không khỏi đau đớn.
Lẽ ra nó đã có được một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, nhưng chỉ vì sự nhẫn tâm của ba ruột nó mà đã biến nó thành một oan hồn giấc dưỡng.
- Con ngoan của mẹ, đợi sau khi chúng ta luyện xong ngải, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, đến một nơi chỉ thuộc về mẹ và con, mẹ sẽ cho con một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
……………
Nơi nào đó Liên vui vẻ bên cạnh con trai của mình.
Thì nơi này, Kiên vô cùng cô đơn và hiu quạnh.
Một mình Kiên sống giữa ngôi nhà rộng lớn này, quả thật là rất hiu quạnh.
Những ngày qua anh không thấy Hà, trong lòng rất lo lắng cho cô.
Kiên đứng lên đi ra sân ngắm cảnh, trời cũng vừa mới tạnh mưa, khí lạnh xộc vào mũi khiến cho tinh thần vô cùng thoải mái.
Cơn mưa lớn quá nên cái ao sâu càng thêm đầy nước, nó đã ngập cả chiếc cầu ván được bắt ra giữa ao.
Vài ký ức tồi tệ bỗng dưng lại hiện về trong đầu Kiên, anh nhớ đến ngày Liên bị sảy chân rơi xuống ao.
Đó cũng là một mùa mưa lũ kéo dài, lẽ ra cô sẽ không sao cả nếu như anh đừng nhẫn tâm.
Kiên ngồi nhìn ra ao thật lâu, nhưng hôm nay anh lại không nghe thấy những âm thanh rùn rợn kia xuất hiện.
Dưới ao cũng không có tiếng khuấy nước như mọi khi, chỉ thỉnh thoảng lại có những con cá đớp mồi.
Cảnh thơ mộng trước mặt như là một bức tranh thanh bình, nhưng bức tranh này thiếu một mái ấm gia đình vì vợ con của không còn nữa !
Kiên đứng lên đi vào nhà, anh vào bếp để nấu chút gì đó bỏ vào bụng.
Đau lòng khi nhìn mọi thứ lại nhớ đến người, gian bếp rộng lớn này chứa quá nhiều hình ảnh của Liên.
Bịch...
Kiên vô tình kéo ra cái túi nằm trên kệ, nó được gói rất kỹ.
Kiên nhíu mày "đây là bột cỏ hồ lô ba, trước đó Hà đã đưa cho anh...nó cũng chính là thứ mà khiến cho Liên bị sảy thai"..