Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phương Sát lập tức đen kịt, nói thế thì trực tiếp giao thắng chìa khóa cho Sở Hưu đi, còn cần bàn bạc gì nữa?
Ai mà chẳng biết lúc trước Sở Hưu gia nhập Quan Trung Hình Đường là do Sở Nguyên Thăng!
Cho nên nếu để Sở Nguyên Thăng phân phối chìa khóa, chắc chắn có một chiếc giao cho Sở Hưu.
Hơn nữa đáng ghê tởm nhất là Phương Sát lại không thể phản bác, vì địa vị của Sở Nguyên Thăng trong Quan Trung Hình Đường hết sức đặc thù
Mặc dù hắn không có bất cứ thực quyền gì nhưng. hắn là dòng dõi duy nhất của Sở Cưỡng Ca. Bản thân Phương Sát gặp Sở Nguyên Thăng cũng phải đối đã khách khí, ngay cả An Lưu Niên cũng không thể không nể mặt
Chứng kiến Mai Khinh Liên khiến Phương Sát không còn lời nào để nói, Quan Tư Vũ trầm giọng nói “Sự tình quyết định như vậy, lần này tới Tiểu Phàm “Thiên do ta, An Lưu Niên cùng Sở Hưu đi.
Phương Sát, ngươi không căn thấy ủy khuất. Chẳng phải ngươi lo lắng lần sau khi Tiểu Phàm Thiên khai mở ngươi không còn tráng niên ư? Trong võ khó có một giọt chất lỏng do Vạn Tái Không Thanh lưu lại Ngươi ăn nó vào có thể tăng cường mười đến hai mươi năm tuổi thọ.
"Trước kia ngươi tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền bị phản phệ một lần khiến cho nội phủ lưu lại thương tích ngăm. Một giọt Vạn Tái Không thanh này cũng có thể giúp ngươi chữa trị thương tích ngầm này."
Nghe Quan Tư Vũ nói vậy ánh mắt Phương Sát vẫn lộ vẻ không cam lòng.
Đúng là hẳn rất muốn giọt chất lỏng Vạn Tái Không Thanh trong võ khó, chẳng qua Phương Sát tích lũy công huân thêm một thời gian nữa cũng đổi được.
Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên lại là vô số may mẫn và cơ duyên, nếu hẳn nhận được thứ còn quý giá hơn chất lỏng Vạn Tái Không Thanh thì sao?
Phương Sát trực tiếp đứng dậy lạnh lùng nói: “Đường chủ, ta vẫn không phục!"
Qua bao năm như vậy ta đã lập vô số công lao cho Quan Trung Hình Đường. Nếu là chuyện khác ta có thể tặng cho một tiểu bối như hắn, nhưng danh ngạch tiến vào Tiểu Phàm Thiên ta sẽ không nhường!
Nếu cả một tông sư võ đạo như ta còn không có tư cách tiến vào, một tiểu bối như Sở Hưu dựa vào cái gì? Hay nên nói Phương Sát ta phấn đấu cả đời cho Quan Trung Hình Đường không bằng công lao một tên tiểu bối kiếm được trong thời gian vừa rồi?"
Quan Tư Vũ nhíu mày, có vẻ hẳn cũng không ngờ Phương Sát lại cố chấp tới mức này. Rõ ràng hẳn đã thể hiện thái độ nhưng đối phương vẫn nhất quyết muốn đi.
Ngay lúc Quan Tư Vũ còn định nói gì, Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng: “Phương thủ lĩnh, ngươi luôn miệng tông sư võ đạo, ý ngươi là chỉ cần tới tông sư võ đạo là có tư cách tiến vào?
Vậy tốt, hôm nay chúng ta không đề cập tới thân phận, không nhắc tới quyền thế hay công lao, chỉ nói riêng thực lực. Ngươi với ta đánh một trận, nếu ta thắng cơ hội này là của ta. Ngươi có dám ứng chiến không?"
Đám người Tiêu Tập xung quanh lập tức giật mình, Sở Hưu này còn dám khiêu chiến cả tông sư võ đạo?
Mặc dù bọn họ biết Sở Hưu đã từng giế t chết một tông sư võ đạo, có điều người kia chỉ là tán tu, thực lực có hạn, làm sao so sánh được với nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti Phương Sát?
Mai Khinh Liên cũng kinh ngạc nhìn Sở Hưu, tên này tâm địa bành trướng như vậy từ lúc nào?
Thật ra nếu Sở Hưu không mở miệng, Mai Khinh Liên đã thuyết phục được Quan Tư Vũ đổi Phương Sát thành Sở Hưu. Bất luận kết quả cuối cùng ra sao chìa khóa này đều là của Sở Hưu. Giờ Sở Hưu lại chủ động lên tiếng như vậy, vạn nhất thua sẽ thành khéo quá hóa vụng.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Phương Sát, Mai Khinh Liên nghĩ không sai, tâm địa hẳn thật sự bành trướng, cũng muốn phát ti3t cơn giận lúc bị Tụ Nghĩa Trang truy sát.
Sau khi liều mạng với Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu phát hiện tông sư võ đạo cũng chẳng phải cao tới mức không chạm vào được.
Khi Sở Hưu còn cách cảnh giới tông sư võ đạo rất xa, do thực lực kém nên y có cảm giác kính sợ với cảnh giới này.
Đó không phải hèn nhát mà là bản năng kính sợ đối với lực lượng.
Một kẻ tôm tép chẳng khác gì kiến hôi cả ngày hô hào nhân định thắng thiên, muốn nghịch thiên, đây chẳng qua chỉ là chuyện cười.
Khi ngươi có thực lực tiếp cận với trời, ngươi mới có tư cách nghịch thiên.
Còn giờ Sở Hưu đã giết tông sư võ đạo, còn từng giao thủ với tông sư võ đạo có tên trên Phong Vân Bảng như Nhiếp Nhân Long, hẳn thật sự có tư cách để tâm địa bành trướng, cũng có tư cách ngồi ngang hàng với tông sư võ đạo.
Chẳng phải Phương Sát luôn miệng nói hẳn là tiểu bối ư? vậy Sở Hưu sẽ cho Phương Sát thấy, cái gọi là tiểu bối hậu bối không phải xem tuổi tác thâm niên, mà phải nhìn thực lực!
Bên kia Phương Sát nghe vậy sửng sốt một hồi, sau đó lập tức cười lớn: "Đây là ngươi nói đấy nhé! Đường chủ cùng mọi người đều nghe thấy rồi đấy, là tên Sở Hưu này chủ động nói muốn giao đấu với ta, không phải ta ỷ lớn hiếp nhỏ đâu nhé!”
Quan Tư Vũ cau mày nhìn Sở Hưu: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Sở Hưu gật đầu: “Đương nhiên, tránh cho có kẻ không phục.”
Quan Tư Vũ vung tay lên nói: “Nếu thế các ngươi tranh tài đi, có điều phải nhớ đừng gây thương hại gì cho nhau."
Phương Sát cười đắc ý nói: "Đường chủ yên tâm, ta sẽ chú ý hạ thủ."
Sở Hưu cũng thản nhiên nói: "Ta cũng sẽ kiềm chế.”
Phương Sát là tông sư võ đạo, Sở Hưu cũng có thế lực giao đấu với tông sư võ đạo. Hai người giao thủ lực phá hoại rất lớn, cho nên trực tiếp chuyển tới diễn võ trường trong tổng đường.
Nơi này lúc bình thường là để tông sư võ đạo như Quan Trung Hình Đường tu luyện, trong đó có gia cố trận pháp phòng ngự, cho dù có tông sư võ đạo xuất thủ cũng không thể phá hỏng được.
Phương Sát nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hẳn không biết rốt cuộc tên tiểu tử này lấy đâu ra dũng khí, dám tới khiêu chiến mình.
Phải biết trước đó khi xung đột với An Bá Thông, hẳn giúp An Bá Thông ra mặt, từng giao thủ một chiêu với Sở Hưu.
Mặc dù Sở Hưu chặn một quyền của Phương Sát khiến hẳn hơi kinh ngạc. Có điều lúc đó về mặt sức mạnh, Sở Hưu vẫn kém hắn rất xa.
Mặc dù Phương Sát thừa nhận trong cảnh giới ngang nhau, hắn kém hơn Sở Hưu rất nhiều, nhưng giờ hai người bọn họ chênh lệch một cảnh giới lớn, còn là cảnh giới tông sư võ đạo khác biệt một trời một vực.
Chẳng qua chỉ bế quan vài tháng, chẳng lẽ tên Sở Hưu này bế quan còn đột phá gì à? Dù sao Phương Sát cũng không tin.
Có điều mặc dù trong lòng Phương Sát nghĩ vậy nhưng sau khi bắt đầu, hẳn lại là người ra tay trước. Phương Sát đám ra một quyền, sát ý vô biên ngưng tụ thành thực chất, sát cơ đỏ rực tụ tập lại sau lưng Phương Sát hóa thành một hư ảnh ma thần, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền toàn lực xuất thủ!
Phương Sát thân là thủ lĩnh Tập Hình Ti thân kinh bách chiến, thực lực của hẳn là giết tới chứ không phải bế quan tạo thành.
Mặc dù trong lòng hẳn vẫn có ý coi thường Sở Hưu nhưng khi ra tay lại không hề lưu tình, vừa xuất thủ đã dốc toàn lực.
Phương Sát đã gặp chuyện lật thuyền trong mương vô số lần, hẳn sẽ không tái phạm sai lầm như vậy!
Nhìn một quyền này của Phương Sát, khóe miệng Sở Hưu lại lộ ra một ý cười, cũng theo đó đấm ra một quyền. Chỉ trong chớp mắt sát ý ngưng tụ, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, không ngờ cũng là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Mọi người ở đây đồng thời nhíu mày, Sở Hưu. đang khiêu khích ư?
Sở Hưu tỉnh thông Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, chuyện này tất
cả mọi người đều biết. Nhưng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền chỉ là một trong đông đảo công pháp của Sở Hưu chứ không phải tuyệt kỹ thành danh của y.
Còn bên Phương Sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền thật sự là võ công thành danh của hắn.
Trên người Sở Hưu có nhiều công pháp như vậy lại không dùng, nhất quyết vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, chuyện này rất dễ khiến người ta nghĩ là đang khiêu khích.
Có điều khi Sở Hưu đánh ra một quyền này, mọi người mới phát hiện quyền này của Sở Hưu cùng chiêu quyền của Phương Sát có vẻ bất đồng!