Diệp Thần nhìn đôi nam nữ quấn lại nhau, ánh mắt xẹt lên sự căm phẫn. Anh vô hồn lê bước ra khỏi siêu thị trở về nhà. Chịu đựng áp lực không tốt ở cha mẹ anh, hằng tháng cứ phải cắt giảm chi tiêu của bản thân lo cho cô ta. Lồng ngực anh thoáng lên cảm giác nhói đau mơ hồ, anh khẽ nhếch cười khinh bỉ.
Không phải là yêu, vì vốn từ những sự lạnh nhạt anh đã không còn tí cảm giác.
" Hàn Chi Linh, chẳng qua tôi là con rối vô dụng trong mắt cô "
Tuy vậy, sống ở đời nên biết:
" Thất tình không chết, đói mới chết "
Trở lại với cái bao tử đang đói cồn cào của Mễ Ái. Lếch tận siêu thị từ sáng, Diệp Thần lại bỏ về tay không ý? Thật là thất vọng quá đi mà. Bực nhất là về đến nhà, hắn nhốt mình luôn trong phòng, không nói một tiếng nào!
" Tôi là ma chứ phải không khí đâu mà "
Trời đã về chiều, căn nhà lẳng lặng chìm vào ánh mặt trời dần buông xuống. Mễ Ái bụng đói cồn cào, bay lõ lửng rồi lại lăn lộn trên đất:
- Tiểu Mỹ à, tôi đói!
- Tôi là ma cũng cần ăn mà.
- Thái độ chủ cho người " ăn bám" là thế à...
- Tôi không ăn sẽ chết đấy, dù là ma cũng cần ăn mà...
-....
" Két " Tiếng cửa phòng mở ra, kèm theo khuôn mặt tức giận của Thần Diệp
" Bốp " Chiếc bình trong tay anh rơi xuống, những âm thanh loảng choảng va vào nhau rõi xuống sàn.
- Cô cút ra khỏi nhà tôi đi! Chẳng qua cô cũng lợi dụng tôi như cô ta thôi!
- Này! Sao lại nói thế.
- Biến đi, tôi chán ghét cô lắm, cô thật sự là con ma phiền tối.
- Ơ..tôi?
"Rầm " cánh cửa đóng mạnh không cho Mễ Ái cất thêm một lời nào. Chẳng qua tôi chỉ là con ma, lại mộng tưởng níu tay một người con trai.
Hạnh phúc nếu tới muộn ðã không phải là hạnh phúc nữa rồi.
Bởi vì trái tim từng chờ mong hạnh phúc, ðã chờ ðợi trong vô vọng rồi dần dần chôn sâu vào quên lãng
Mễ Ái lê bước ra khỏi căn nhà, có chút tiếng nấc nghẹn ngào giữa chiều tà.
" Người và ma, vốn là hai thế giới, tự là không có kết quả. Diệp Thần, tôi thích anh mất rồi "