sủng
Căn nhà trống vắng trở nên ấm áp khi hai trái tim hòa vào nhau. Mễ Ái cuộn tròn trên chiếc ghế sopha tận hưởng cái lạnh của mùa đông:
- Anh còn chơi game nữa là em coi anh như xa lạ...
- Cô là ai?
[ ]
- Em có biết em là mặt trăng soi sáng anh không?
- Lại thế |đỏ mặt|
- Giờ ban ngày làm gì có trăng mà em ám anh miết thế?
[ ]
- Ngoài game ra anh không bận gì nữa à? Yêu em chẳng..h..ạn...?
- Thở
- Thế mày coi tau là gì?
- Không khí
- Ứ thèm ở với mày nữa.
Mễ Ái nũng nịu lếch người ra khỏi chiếc chăn. Diệp Thần nhìn cô:
- Lại còn giận dỗi à? Hay làm muốn đi coi trận bóng đá của mấy anh ở nhà văn hóa -,-?
Mễ Ái cười cười, lại bị bắt bài rồi. Thật là! Tên này cái gì cũng biết mà. Hứ!
- Ở nhà lo cơm nước đi! Đồ nhiều chuyện ~
______________________.
" Ôi nhịp tim em bump bump đập, chỉ vì yêu nụ cười xấu xa, vì anh không nói yêu em nên em đành mèo méo meo "
(bài học tiếng mèo kêu)
Mễ Ái lơ lửng bay trên mặt đất. Sau khi thõa mản tia chán chê các anh xinh trai ở sân bóng, cô vừa hát vừa trở về nhà.
[]
- Anh, thực sự em chỉ lợi dụng anh ta thôi, anh phải tin em.
( cô người yêu tại siêu thị, ở )
- Cô với tôi không còn quan hệ gì cả! Buông ra
" Két " Tiếng cửa vừa mở nhẹ ra. Mễ Ái bước vào. Nụ cười trên mặt tắt hẳn, cô thất thần nhì họ ôm nhau?
Khóe mắt Mễ Ái tuôn dòng lệ nóng hỏi. Tôi là ma nên không thỏa mản nhu cầu của anh chăng? Rốt lại cần bao nhiêu thất vọng nữa mới lìa xa cuộc tình này đây?
- Tại... tại...sao?
Mễ Ái quay người đi trong vô thức. Diệp Thần đẩy cô ta xuống, tiếng bước chân nặng trĩu đè lên mặt đất, anh đuổi theo.
" Em có thể nghe thấy tiếng bước chân anh trong tiếng bước chân của cả nghìn người đi sát qua mình, bởi vì bước chân của chín trăm chín mươi chín người đó đều đặt trên mặt đất, duy chỉ có bước chân anh giẫm lên trái tim em, sao giờ chính anh lại bóp nát nó, đau lắm! "
. Chiếc xe tải vận tốc rất nhanh lao về phía trước. Mễ Ái đang chạy, theo quán tính không kịp dừng lại, cô không phản ứng nhìn chiếc xe lao tới.
- Đừng...! - Tiếng Diệp Thần hét lớn.
Mễ Ái quay đầu nhìn anh. Hình ảnh vụ tai nạn lần trước lóe ngang qua tâm trí cô.. Bóng dáng Mễ Ái tan vào màn đêm rồi vụt biến mất., bỏ lại bóng dáng người con trai giữa dòng người xa lạ..
Chiếc lá cuốn lất phất theo từng đợt gió mang một nỗi trầm tư u uất, nghe tiếng xì xào của lá, cái lạnh đến buốt xương:
" Tôi tin vào sự lương thiện của con người, nhưng ai tổn thương tôi, tôi sẽ trả. Trả gấp bội "
_____________________
Tại bệnh viện:
- Bà chủ, tiểu thư tỉnh lại rồi!
Mễ Ái mơ hồ trở về với thực tại. Cô đang nằm trong bệnh viện. Cô vươn người cử động, tốt quá! Thực sự là cơ thể...
- Nghỉ ngơi cho tốt! - Bà mẹ dịu dàng xoa đầu cô
- Con khỏe rồi! Con muốn trở lại trường?
Mễ Ái khẽ mỉm nụ cười ẩn ý, say mê lòng người