Chạng vạng tối bọn họ không về ăn cơm, tìm luôn một quán cơm nhỏ ở gần đó, gọi mấy món xào.
Thức ăn bưng lên được một nửa, Tôn Bằng đi ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở vào thì móc hai trăm đồng đưa cho Cường Tử, bảo anh ta tính tiền xong đưa bọn họ về, anh có chút việc trong công việc nên phải về trước.
Trần Nham và Khổng Trân đều buông đũa.
“Chuyện gì mà gấp như vậy chứ, anh ăn mấy miếng rồi hẵng đi.” Cường Tử nói.
Tôn Bằng mặc chiếc áo khoác để trên lưng ghế, “Không ăn nữa, sau khi đưa Tôn Phi về em nhớ khóa trái cửa lại.”
Anh lại nhìn Trần Nham, “Anh đi trước đây.”
Trần Nham nói, “Anh đi đường chậm một chút.”
Anh gật đầu.
Lúc lái đến cửa một hội quán thủy liệu pháp () ở phía bắc thành phố, sắc trời đã tối, giữa bầu trời là ánh sáng neon và ánh đèn đan xen, người đi trên đường vội vã.
() Thủy liệu pháp là phương pháp đưa nước tinh khiết vào cơ thể để loại bỏ các chất cặn bã trong đại tràng, giúp thanh lọc, thải độc tố trong người.
Tôn Bằng nhìn điện thoại di động, đi đến dưới cây đại thụ trước cửa chờ.
Cổ họng hơi ngứa, anh theo thói quen móc một điếu thuốc trên người ra. Lúc châm lửa thoáng khựng lại, như là đột nhiên kịp phản ứng lại.
Không suy nghĩ nhiều, bàn tay buông thõng xuống uốn cong điếu thuốc, điếu thuốc gãy trong lòng bàn tay.
Một chiếc Land Rover màu đen lái tới, Tôn Bằng quay đầu lại, sải bước đi sang.
Chu Tư Hồng mặc một bộ quần áo thường bước xuống xe, ném chìa khóa cho anh.
Tôn Bằng đón được, gật đầu với anh ta, gọi một tiếng “Giám đốc Chu”.
Chu Tư Hồng quan sát anh một cái, vừa đi vào trong vừa hỏi, “Chuyện trong nhà lo liệu xong chưa?”
Tôn Bằng ngửi được trên người anh ta có mùi rượu, “Xong cả rồi ạ.”
“Buổi tối mấy thằng bạn thân Lý Gia Đình kéo tôi đi uống rượu, tôi đi ra trước, massage chân một lúc, rồi cậu đưa tôi về.”
“Được ạ.”
Nhân viên làm việc trong đại sảnh mỉm cười chào đón, dẫn bọn họ đi vào thang máy.
Hội quán thủy liệu pháp này có tổng cộng ba tầng, trang trí lộng lẫy, Tôn Bằng từng tới cùng Chu Tư Hồng mấy lần. Lúc trước anh đều chờ trong xe dưới lầu, nhưng hôm nay anh lại cùng anh ta vào phòng bao.
Chu Tư Hồng gọi hai cô gái massage, cởi áo khoác, tháo đồng hồ đeo tay, vào phòng thay đồ.
Lúc đi ra anh ta mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng rộng rãi, tay đang châm thuốc nhìn Tôn Bằng vẫn còn đứng ngẩn ra đó, “Đứng ngốc ở đó làm gì?”
Tôn Bằng đi vào thay quần áo.
Hai cô gái massage trẻ bưng hai cái chậu gỗ vào phòng bao, cười hì hì.
“Giám đốc Chu, lâu lắm anh không đến đấy. Vị này là ông chủ mới ư, chưa gặp qua bao giờ cả.”
Chu Tư Hồng hút thuốc, không lên tiếng.
Cô gái massage biết quan sát tâm trạng của mấy ông chủ này nhất, cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm làm việc.
Tivi lớn trên tường đang chiếu một bộ phim Hồng Kông cũ, Chu Tư Hồng không những không đổi đài, mà còn xem rất say mê, trông tâm trạng không tệ.
Tôn Bằng nhìn tivi chằm chằm, bên dưới, một đôi tay mềm mại dịu dàng đang xoa bóp bàn chân anh.
Anh chẳng hề hưởng thụ, ngược lại, thân thể và tinh thần anh đều không được tự nhiên, cả quá trình gần như chẳng có cảm giác.
Giữa chừng nhân viên phục vụ khẽ tiếng bước nhẹ vào đưa trà nước, cười với Tôn Bằng.
Nơi này, bất kể là người phụ trách và nhân viên phục vụ đều có vẻ ngoài rất khá, chỉ cần có tiếp xúc ánh mắt với khách thì sẽ mỉm cười trước tiên.
Rửa chân xong, hai cô gái bưng chậu đi, bắt đầu xoa bóp toàn thân cho bọn họ.
Trong phòng bao trang trí xa hoa có một mùi hương nhàn nhạt thư thái, hai người đàn ông mặc áo choàng tắm nằm trên giường massage, cô gái trẻ mỗi người đứng một bên bọn họ nhẹ nhàng xoa bóp, trong không khí là tiếng tivi ong ong, xen lẫn cùng tiếng đấm bóp bắp thịt ngắt quãng, bầu không khí bao phủ bởi vẻ xa hoa lãng phí mà yên tĩnh.
Hơn một tiếng sau, cả quá trình kết thúc, hai cô gái đi ra ngoài. Chu Tư Hồng vặn cái cổ một cái, biếng nhác ngồi dậy, bưng cốc trà.
Anh ta rũ tóc che mắt, thổi lá trà, đột nhiên hỏi Tôn Bằng, “Cậu làm việc với tôi được bao lâu rồi?”
Tôn Bằng: “Còn hai tháng nữa là một năm ạ.”
“Có từng suy nghĩ đổi một công việc khác không?” Chu Tư Hồng để cốc xuống, liếc mắt nhìn anh, “Hay là vẫn muốn lái xe?”
Tôn Bằng nhìn anh ta.
Chu Tư Hồng lại nằm xuống, một tay đặt sau gáy, một tay cầm lấy cái điều khiển, tùy tiện chỉnh hai đài.
“Hai ngày nay tôi có một ý nghĩ, muốn để cậu đến phòng kinh doanh thử làm xem sao. Làm được thì tốt, sau này giúp tôi. Cậu cũng biết đấy, bên cạnh tôi luôn thiếu một người có thể tin dùng.”
Trong tivi vừa vặn đang chiếu quảng cáo, âm thanh của loa đột nhiên lớn hơn.
Khuôn mặt Tôn Bằng bị màn hình tivi phản chiếu một tầng ánh sáng u ám. Anh nhìn Chu Tư Hồng, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, hoặc nói là đè nén cảm xúc.
Anh cảm thấy đôi tai vừa mới ong ong trong thoáng chốc, cổ họng sít chặt hơn không nói ra được một câu.
Vận mệnh cứ tùy tiện như thế, vô cùng dễ dàng quăng cho anh một cơ hội, vào lúc anh không hề chuẩn bị.
Chu Tư Hồng liếc anh một cái, “Nói như thế nào?”
Lát sau, anh nặn ra năm chữ, “Cảm ơn giám đốc Chu.”
“Chỉ nói như vậy thôi?”
Tôn Bằng gật đầu.
Chu Tư Hồng mỉm cười, lấy đồng hồ xem giờ một chút, đeo vào đứng lên, “Đi thôi.”
Sau khi đưa Chu Tư Hồng từ hội quán thủy liệu pháp đến một quán KTV, Tôn Bằng đưa xe về chỗ ở của anh ta.
Anh xuống xe, trong cơn gió lạnh rì rào tối thu, anh đi ra khỏi tiểu khu cao cấp, đi vào con đường đông nghịt dưới màn đêm, xuyên qua đám đông, đi vào hầm đường bộ trên cao, bước chân càng sải càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã giống như thi đi bộ.
Phía trên có xe chạy “vù” qua, trong cơn chấn động, cả đường hầm phát ra tiếng ù ù.
Tôn Bằng nhìn thẳng phía trước, trong tiếng ồn lớn cảm nhận hơi thở cùng nhịp tim của mình, đi về hướng mà con tim đã định.
Không biết đã đi bao lâu, đi một mạch đến dưới lầu nhà Trần Nham, nhìn thấy cánh cửa sổ không sáng đèn kia, anh ngẩng đầu, đặt điện thoại di động bên tai.bg-ssp-{height:px}
Anh chờ đợi trong yên lặng, “tít” ba tiếng cô mới nhận máy.
“Em ngủ chưa?” Anh khẽ hỏi.
Giọng Trần Nham lại trong trẻo ngoài dự đoán, “Chưa, anh xong rồi sao?”
“Ừm.”
“Anh đang ở đâu, sao vẫn chưa về vậy?”
Tôn Bằng phản ứng lại lời của cô, cúi đầu, “Em ở đâu?”
“Em đang ở cùng Tôn Phi bên chỗ anh.”
Trần Nham thoáng im lặng, chậm rãi hỏi, “Anh tới tìm em ư?”
Bên kia yên lặng một giây, Trần Nham nghe thấy anh thì thầm, “Em chờ một chút, anh về ngay lập tức.”
Sợ buổi tối Tôn Phi một mình bị khóa trái ở nhà xảy ra chuyện, nên Trần Nham không về nhà.
Tôn Phi ngồi yên lặng đọc sách trong phòng khách. Cô rảnh rỗi không có việc gì, bèn quét dọn nhà một lần, dọn sạch rất nhiều chai lọ, giấy báo, túi nilon, mấy món đồ lặt vặt trong góc.
Quét nhà xong, cô lấy hai bộ quần áo trên ban công vào, gấp gọn, bỏ vào tủ quần áo.
Nghe điện thoại của anh xong, đứng trước tủ quần áo đang mở, cô lẳng lặng nhìn một lúc.
Cái tủ lớn kiểu cũ, trên dưới bên trái là hai ngăn tủ, ở giữa ngăn bằng một cái ngăn kéo, bên phải là chỗ treo quần áo. Cửa tủ vừa mở ra, tràn ngập một mùi giống long não.
Phía trên để toàn là áo, phía dưới là quần, bên phải trống không treo vài cái áo lạnh lót bông, quần áo sắp xếp cũng coi như ngăn nắp.
Ánh mắt cô lướt qua theo bàn tay trên mấy chiếc áo lạnh lót bông.
Quần áo một năm bốn mùa của hai người này ở cả đây mà vẫn không nhét đầy ngăn tủ.
Tôn Bằng gần như là một người không cho bản thân mình tiêu tiền.
Mấy ngày quen anh, trừ chiếc motor kia, cô chưa từng thấy anh mua cái gì cho mình.
Quần áo cơ bản là hai bộ mặc thay phiên, anh và Tôn Phi có lúc còn sẽ mặc đồ của nhau, thuốc lá là Hồng Mai năm đồng một gói rẻ nhất. Chi tiêu cố định của anh, có lẽ cũng chỉ là mua thức ăn.
Nhưng đối với bạn bè rất tốt, đối với cô cũng rất tốt, anh đều hào phóng.
Mấy ngày trước khi cô muốn thêm anh vào wechat, phát hiện anh không có wechat, cô hơi kinh ngạc. Về sau mới biết điện thoại di động thông minh của anh là được tặng trong hoạt động khuyến mãi nạp tiền điện thoại di động, cho nên dù app mạng xã hội thịnh hành, anh cơ bản chỉ nghe nói đến chứ không có hứng thú gì cả.
Cuối cùng, cô vẫn tạo một tài khoản wechat cho anh, nhưng sau khi tán gẫu trên đó mấy câu, bọn họ lại nhắn tin và gọi điện thoại như thường lệ.
Bởi vì đến cả bản thân Trần Nham cũng bắt đầu cảm thấy, nói chuyện trên wechat với anh hơi là lạ.
Thu dọn trong phòng xong, Trần Nham đi vào bếp, xắn tay áo, mở vòi nước.
Buổi trưa đi vội, nên chén đũa đầy dầu mỡ còn nguyên chất đống trong bồn.
Trong tiếng nước chảy ào ào, cô bóp chai nước rửa chén, dùng khăn lau khuấy nước mấy cái, chén dĩa va nhau cạch cạch.
Một đôi tay đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, cô bị dọa sợ đến mức khẽ kêu một tiếng, liền sau đó trong một cơn khí lạnh ngửi được hơi thở quen thuộc. Bàn tay ướt sũng của cô đè lên hai cánh tay bên eo. Dưới lớp vải là cơ bắp dẻo dai mà mạnh mẽ đầy nam tính.
Nước vẫn đang chảy ào ào.
Trước mặt cô là cánh cửa sổ đang đóng, bên ngoài đen kịt.
“Bên ngoài có lạnh không?”
Anh im lặng không lên tiếng.
Thoáng im lặng, cô khóa vòi nước, giữa bồn rửa chén và thân thể anh cô xoay người lại. Hai tay anh vẫn ở bên eo cô, cô thản nhiên nhìn anh, nâng một tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.
Cô vuốt ve tỉ mỉ, trên mặt anh có râu lún phún, ngưa ngứa đâm vào lòng bàn tay cô.
Chiếc bóng đèn cũ đong đưa trên trần nhà hắt ánh sáng nhập nhoạng mà mập mờ giữa bọn họ, trong không khí là mùi nước rửa chén, nước đang rơi nhỏ giọt dưới vòi nước.
Yết hầu của Tôn Bằng di chuyển một cái, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt trên trán cô, “Sao chưa về nhà?”
“…”
Anh ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt cô, trong ánh sáng trong veo phản chiếu bóng dáng anh.
Anh nghiêng đầu hôn, ban đầu dịu dàng kềm chế như thường ngày, hôn mãi hôn mãi càng say đắm, hô hấp của hai người đều rối loạn.
Trần Nham mở mắt, “Tôn Phi vẫn còn ở bên ngoài…”
Ngực anh phập phồng một chút, nhưng không dừng lại, khẽ thu sức, ôm cô lùi ra sau hai bước, để cô dựa vào lồng ngực anh, anh dựa vào tường, dùng chân đá cánh cửa khép lại.
Tầm nhìn bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy vào được.
Bọn họ ôm hôn trong cái góc nho nhỏ này, ngăn cách toàn bộ thế giới ở bên ngoài.
Khi cái trán kề nhau tách ra, toàn thân hai người đều đã nóng bừng.
Mạch máu Tôn Bằng giãn nở, anh thở hổn hển, bàn tay vuốt ve phần gáy ẩn trong tóc của Trần Nham, gò má mịn màng, đôi môi không nhịn được lại khe khẽ kề sát môi cô, cảm nhận hơi thở ấm áp phả ra giữa mũi cô.
Trần Nham hơi xấu hổ đỏ mặt, khẽ cúi đầu.
Anh không đòi hôn nữa, ôm lấy cô.
Ôm chặt một hồi, hơi thở hai người dần bình thường lại.
“Em gầy quá.” Anh lẩm bẩm.
Trần Nham dựa đầu bên gáy anh.
“Đừng giảm cân nữa.”
“Được.”
“Tối mai anh có việc gì không?”
Tôn Bằng cúi đầu nhìn cô, “Hửm?”
“Có một người bạn kết hôn, anh đi cùng em nhé.”