Sáng sớm thức dậy, ăn sáng, Tôn Bằng đưa Tôn Phi đến thư viện.
Thời tiết rất đẹp, anh lái xe rất nhanh. Bên trong túi áo trái của chiếc jacket da có một tờ giấy, phía trên ghi số điện thoại của người liên hệ, họ Loan.
Phòng kinh doanh không nằm trong tòa nhà công ty, mà thuê riêng một tầng văn phòng ở bên ngoài. Đón ánh mặt trời, anh đứng bên cạnh xe nheo mắt ngước nhìn tòa cao ốc hơi cũ này, rất nhiều bảng quảng cáo treo giữa không trung, anh không tìm được chữ nào quen thuộc.
Anh dựa vào số điện thoại trên tờ giấy gọi điện thoại.
Điện thoại rất lâu mới có người nhận, rất ồn ào. Anh tự báo tên, trưởng phòng Loan kia nghe một hồi mới phản ứng kịp, bảo anh lên tầng chín tìm anh ta, vội vội vàng vàng rồi cúp máy.
Người bảo vệ mặc đồng phục bảo vệ chỉnh tề vừa thấy Tôn Bằng đi vào, khó chịu hỏi tìm ai.
Tôn Bằng nói mục đích đến.
Anh ta liếc mắt nhìn quan sát anh từ trên xuống dưới một hồi, bảo anh lấy chứng minh thư, ghi họ tên và số điện thoại vào sổ theo dõi khách ra vào.
Ra khỏi thang máy tầng chín, hành lang rất tối. Cả tầng lầu được sửa thông thành ba phòng làm việc lớn. Anh chậm rãi đi qua, xuyên qua cửa kính, nhìn thấy không ít nam nữ ngồi trước bàn làm việc gọi điện thoại, khi kích động còn ra dấu tay.
Toàn bộ cảnh làm việc có phần khác biệt với tưởng tượng của anh.
Có người đeo kính kẹp tập tài liệu bước nhanh ra, chạm ngay mặt anh.
Anh ta nhìn anh đầy nghi ngờ, “Tìm ai thế?”
“Tôi tìm trưởng phòng Loan.”
“Trưởng phòng Loan?” Người đó nhíu mày, suy nghĩ một chút, la một tiếng vào trong, “Loan Phong!! Có người tìm này!”
Dừng lại, bên trong truyền đến một giọng nói: “Tới đây tới đây!”
Một người đàn ông nhỏ con ba mươi mấy tuổi mặc một bộ âu phục màu tro vừa gọi điện thoại vừa đi ra, anh ta liếc Tôn Bằng một cái, chỉ chỉ điện thoại, ý bảo anh chờ một chút, rồi lại đi sang bên cạnh trò chuyện tiếp.
Nói chuyện điện thoại xong đi sang, anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Tôn Bằng đi theo anh ta vào trong.
Đi đến bên một cái bàn làm việc chất đầy đồ lặt vặt ở giữa phòng, anh ta kéo một cái ghế xoay sang bảo anh ngồi, mình cũng đặt mông ngồi xuống.
Đẩy đồ trên bàn sang một bên, anh ta nhìn Tôn Bằng.
“Trình độ học vấn của anh là gì?”
“… Cấp .”
Anh ta gật đầu, chép miệng một cái, “Theo lý thì chỗ chúng tôi ít nhất phải là trường dạy nghề… Có điều cũng không sao, nếu là lãnh đạo giới thiệu tới, thì anh cứ làm việc bình thường đi. Tôi nói cho anh công việc cụ thể của một nhân viên tổng đài chỗ chúng tôi, làm từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày tám giờ rưỡi sáng đến năm giờ rưỡi chiều, lương một trăm tệ một ngày, làm tốt thì còn có hoa hồng, thu nhập cũng khá tốt.”
“Anh làm toàn thời gian hay bán thời gian?”
Tôn Bằng hơi ngẩn ra.
“Hả?”
“… Toàn thời gian.”
Người đàn ông gật đầu, đầu óc xoay chuyển một cái, lục ra một tập tài liệu dày màu xanh trên cái bàn lộn xộn, vừa lục vừa lẩm bẩm, “Cấp chắc là biết chữ nhỉ… Tìm được rồi.”
Anh ta rút hai tờ giấy đưa cho Tôn Bằng, “Buổi sáng anh cầm cái này đọc một lần trước, đọc thuộc rồi thì thử gọi điện thoại cố định trên đó. Hôm nay tính anh nửa ngày lương, ngày mai tính chính thức.”
Tôn Bằng nhìn anh ta chằm chằm một giây, yên lặng nhận lấy.
Hai tờ giấy này, một tờ là quảng cáo tuyên truyền mở bán căn hộ lần đầu, một tờ là số điện thoại cố định chi chít. Chuỗi số nhỏ mà dày đặc đập vào tầm mắt, nhưng không vào đại não trống không của anh.
Điện thoại trên bàn vang lên, người đàn ông nhận máy, đè ống nghe, chỉ chỉ một cái trong góc.
“Anh ngồi bên đó trước đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi những người khác.”
Tôn Bằng khựng lại ba giây, cứng ngắc đứng lên.
Bên tai là tiếng chuông điện thoại liên tục không ngừng và tiếng nói chuyện ồn ào, trước mắt là từng khuôn mặt ngồi trước máy vi tính đang gọi điện thoại.
Tốc độ nói của những người đó rất nhanh, nhanh đến độ anh hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy từng cái miệng đóng mở nhanh chóng.
Tai anh ong ong.
Đi đến bên cái bàn cũ mèm kia, để hai tờ giấy xuống, anh đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng u ám, ánh mặt trời lành lạnh ngày thu chói đến mức anh không mở mắt nổi.
Từ lúc đi vào đến khi đi ra, mười mấy phút ngắn ngủi, nhưng trong lòng anh như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ.
Anh đi đến dưới bóng cây, cởi chiếc áo jacket da vắt lên cánh tay, nhìn đường xá, móc thuốc lá ra, hút liền ba điếu.
Buổi trưa, Trần Nham tranh thủ đi đến thư viện khu vực xem Tôn Phi, nhân tiện mượn hai quyển sách ở đó.
Trước khi tan làm, cô đặc biệt đến toilet dặm lại lớp trang điểm, chờ Tôn Bằng tới đón cô.
Khi anh xuất hiện ở cổng đài truyền hình, cô nhìn giờ, anh đã trễ năm phút.
Tiệc rượu làm ở khách sạn năm sao mà Danh Dương tổ chức dạ tiệc lần trước.
Người kết hôn là bạn học thân nhất thời trung học của Trần Nham, năm đó bọn họ ngồi cùng bàn, thành tích ngang nhau, nhưng lớp cô ấy không tham dự kì thi đại học, mà đi Nhật Bản du học.
Sau đó không liên lạc với nhau nhiều, nhưng tình bạn giữa hai người rất chân thành.
Trần Nham rất thích một câu, bạn bè lúc nhỏ giống như quần áo lúc nhỏ, không phải bạn không cần nữa, mà là bạn không mặc vừa nữa.
Trên màn hình điện tử trước cửa khách sạn, phụ đề màu đỏ đang chuyển động: Chúc Lục Gia Di và Cao Khải Sơn trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão.
Đi thang máy lên tầng ba, một tấm ảnh cưới khổ lớn đặt trước cửa sảnh tiệc cách đó không xa, bên tấm ảnh là mấy bàn điểm tâm ngọt có hình dáng mới lạ.
Dưới cổng vòm kết chuỗi hoa hồng màu hồng, một đôi trai tài gái sắc đang đứng, cùng với phù dâu và phù rể.
Khách khứa tới gần đầy đủ, bốn người đã khẽ nói cười, mặc dù tư thế đứng thoải mái, nhưng dáng vẻ vẫn tao nhã.
Trần Nham và Tôn Bằng đi tới.
Lục Gia Di nhìn thấy cô từ xa, khóe môi nhếch lên.
Nụ cười của Trần Nham mang theo sự chúc phúc vô cùng chân thành, “Gia Di, tân hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn cậu. Trần Nham, lâu lắm không gặp rồi đấy.”
Ánh mắt lướt nhanh đến Tôn Bằng bên cạnh, cô ấy mỉm cười, “Bạn trai ư?”
Trần Nham gật đầu, Tôn Bằng nói câu chúc mừng Lục Gia Di.
Lục Gia Di ngầm quan sát anh một cái, mỉm cười nói cảm ơn.
Trần Nham đưa tiền mừng cho phù dâu.
Bên cạnh, chú rể tuấn tú lịch sự nói, “Cảm ơn hai người đến dự. Mau vào trong đi, sắp bắt đầu rồi.”
Trần Nham và Tôn Bằng vào chỗ ngồi. Bàn này đều là bạn học chơi thân với Lục Gia Di.
Một người đàn ông bên cạnh nhìn Trần Nham ngồi xuống, đôi mắt sáng lên, cười nói, “Trần Nham? Suýt nữa thì không nhận ra cậu đến đấy.”
Trần Nham nhìn anh ta, thoáng khựng lại, cười nhạt nói, “Lý Đông, có còn nhớ từng chép bài tập của tớ không.”
Lý Đông nghe cô nhắc tới chuyện cũ, lập tức cảm thấy khoảng cách thoáng cái đã rút ngắn lại, ha ha cười lớn.
Anh ta cụng ly với cô.
“Sau khi tốt nghiệp thì chưa từng gặp lại cậu, lần trước họp lớp cũng không đến. Bây giờ cậu làm việc ở đâu?”
“Ở đài truyền hình.”
“Làm phóng viên ư?”
“Ừm.”
“Không tệ đấy. Tớ làm ở cục giáo dục, sau này có dịp liên lạc nhiều hơn nhé.”
“Được.”bg-ssp-{height:px}
Lý Đông nhìn bên cạnh cô, “Bạn trai ư?”
Trần Nham gật đầu.
Lý Đông lập tức mời rượu Tôn Bằng. Tôn Bằng chào hỏi anh ta, hai người cạn một ly rượu vang đỏ.
Lý Đông nói, “Được đấy được đấy, hai người cũng sắp rồi phải không.”
Trần Nham mỉm cười.
Âm nhạc vang lên, nghi thức bắt đầu.
Trần Nham cảm thấy, hôn lễ hôm nay có tiêu nhiền tiền hơn nữa, thì khung cảnh cũng na ná như nhau. Thế nhưng nhìn người bạn thời niên thiếu khoác váy cưới tiến về phía người yêu của mình, loại cảm xúc này không giống như bình thường.
Lời nói khuấy động cảm xúc của người dẫn chương trình vang vọng trong bữa tiệc, Trần Nham lẳng lặng nhìn lên sân khấu. Trong thời gian một ca khúc, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc mà xinh đẹp của Lục Gia Di dưới ánh đèn, khoảnh khắc ấy, cô dành tặng lời chúc phúc chân thành nhất đẹp đẽ nhất trong lòng mình cho cô ấy, cũng tặng cho những ngày tháng thanh xuân đã qua không thể quay trở lại.
Nghi thức phần đầu tiên kết thúc, cô dâu đi thay quần áo, ánh đèn toàn hội trường trở lại bình thường.
Lý Đông rời chỗ đi toilet, lúc quay lại thấy cô dâu đã thay đồ xong, giống như một diễn viên trong hành lang, ngồi ngay ngắn trên sofa chờ ra ngoài.
Anh mỉm cười đi sang, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Gia Di đã thay chiếc váy cưới chính, đang mặc chiếc váy đuôi cá màu tím nhạt, bộ trang sức kim cương gài trong tóc lấp lánh, cả khuôn mặt vô cùng xinh đẹp động lòng.
“Gia Di, tối nay cậu đúng là đẹp gấp đôi đấy, chúc cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn cậu.” Đôi mắt gắn lông mi giả của cô đang nhìn anh, “Nhìn thấy Trần Nham không? Trong lòng đang thầm vui vẻ nhỉ.”
Mặt Lý Đông ửng đó, “Nói cái gì đấy, bạn trai người ta còn ngồi bên cạnh kìa. Chồng cậu đâu?”
“Lát nữa anh ấy phải lên sân khấu biểu diễn violin trước, nên đang chuẩn bị ở sau sân khấu.”
Lý Đông gật đầu, đột nhiên ánh mắt rơi vào khoảng không: “Cậu có thể gọi cậu ấy tới, tớ quả thật khâm phục đấy. Sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại cậu ấy, lần trước họp lớp cũng không đến.”
“Sao nào, có phải nhớ tới rất nhiều chuyện ngày xưa không?”
Những trò chơi nhỏ thầm yêu thời niên thiếu ấy, bạn chơi bình thường còn rõ ràng hơn người trong cuộc.
“Có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, hòa nhã cởi mở hơn,” anh dừng một chút, “Nhưng khí chất vẫn như vậy.”
Cô dâu cười nhạt một cái, trong ngày vô cùng có ý nghĩa của đời người này, trong giây phút này đây, cảm xúc dào dạt đến nhớ lại những tháng ngày thuở niên thiếu.
Trong mắt một đám bạn học trong lớp, Trần Nham luôn là cô gái có thành tích tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, lại hơi cao ngạo. Ấn tượng về cô của đám con trai chỉ có bốn chữ: Cao không thể với.
Ban đầu Lục Gia Di cũng cho là như vậy, nhưng có những thứ không giấu được, dần dần sẽ lộ sơ hở.
Quần áo của Trần Nham rất ít, nhưng mọi người không để ý, bởi vì mỗi bộ đồ của cô đều giặt vô cùng sạch sẽ, lúc đi ngẩng cao đầu. Khi sản phẩm kĩ thuật số bắt đầu thịnh hành, Trần Nham cũng không mua, tỏ ra đó là đồ vô giá trị, nhưng khi cô và cô ấy cùng nghe nhạc bằng MP, cô ấy rõ ràng rất thích. Sau đó Lục Gia Di còn biết, Trần Nham chưa bao giờ dẫn bạn về nhà, là bởi vì trong nhà không có bố, còn có ông bà ngoại đang ở.
Trong một đám học sinh trung học ngây thơ còn hôi sữa, những hành động này lại có vẻ thần bí cao ngạo. Nhưng sau khi đi nước ngoài học tâm lý học, Lục Gia Di mới dần nhớ lại, những điều đó đều là biểu hiện của sự tự ti.
Hết thảy mọi chối từ vượt qua tuổi tác của Trần Nham, lạnh nhạt và xem thường, đều bởi vì phần tự ti không muốn ai biết tận đáy lòng mình.
Loại người này chỉ có duy trì một khoảng cách với đám đông, thì mới có thể cảm thấy an toàn. Tính cách cô quạnh là bình phong che chở bảo vệ bản thân của họ.
Giọng Lý Đông tùy ý, “Bây giờ cô ấy đang làm ở đài truyền hình, cũng không biết đối tượng là người nào. Trông có vẻ bình thường thôi.”
Lý Đông đã lăn lộn trong giới công chức mấy năm, cấp bậc của người khác, nhìn mấy lần là trong lòng đã hiểu rõ.
Anh như hỏi như không nhìn về phía Lục Gia Di.
Lục Gia Di lấy lại tinh thần, “Bình thường chỗ nào?”
Lý Đông cười cười, “Tớ thuận miệng nói thôi, khác với tưởng tượng ấy mà. Tưởng yêu cầu của cậu ấy rất cao.”
Lục Gia Di khẽ cười một tiếng, “Cậu được chưa đấy, năm sau cậu muốn kết hôn phải không?”
Lý Đông cười, “Tớ chỉ thuận miệng hỏi thử, cậu nghĩ đi đâu vậy, cứ chọc tớ thôi.”
Bữa tiệc kết thúc, Tôn Bằng và Trần Nham chào cô dâu, chú rể, đứng trước cửa thang máy chờ thang máy.
Đúng lúc Lý Đông cũng đi ra cùng một làn sóng khách.
Bọn họ đi vào trước, bị một nhóm người chen chúc đẩy vào tận trong cùng thang máy.
Khóe mắt Trần Nham nhìn nút bấm, “Xin bấm xuống tầng một giúp.”
Lý Đông gần bên cửa bấm giúp cô, nói, “Không lái xe tới ư?”
“Chúng tôi lái motor tới.”
Lý Đông nghe thấy giọng Tôn Bằng, thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn, mỉm cười, “Sáng suốt. Lúc tôi tới thì bên dưới đã kẹt cứng rồi.”
Đến tầng một, chỉ có Tôn Bằng đang nắm tay Trần Nham chen ra khỏi thang máy.
Lý Đông nói, “Trần Nham, lần sau tụ tập nữa nhé.”
Trần Nham cười cười, “Tạm biệt.”
Trong bữa tiệc, hai người đã uống một ít rượu vang đỏ, ra khỏi khách sạn, họ không vội lái xe về nhà, mà sánh bước tản bộ trên vỉa hè.
“Cậu ấy là bạn cùng bàn hồi trung học của em.”
“Quan hệ rất tốt?”
“Ừm. Hồi đi học rất tốt, sau đó thì cậu ấy ra nước ngoài. Anh còn liên lạc với bạn học trước đây không?”
“Bạn học trước kia của anh hầu như đã đi làm ở bên ngoài cả, ít liên lạc, khi về nhà đón tết thì sẽ gặp mặt.”
Bọn họ trò chuyện câu được câu chăng, một lát sau đều vô thức trầm mặc.
Từng cơn gió thổi tới, Trần Nham đi chậm hơn một chút, cách Tôn Bằng một bước chân.
Anh mặc chiếc áo jacket da màu đen, không phải kiểu áo da thịnh hành bây giờ, mà là kiểu áo ngắn kinh điển nhất, cổ áo dựng thẳng, che hết cổ, bóng lưng cao lớn mà chán chường.
Phía trước là một hàng trụ đá thấp bé hạn chế xe đi vào, anh làm như không thấy, đi xuyên qua.
Đi thêm mấy bước, không cảm giác được người bên cạnh, Tôn Bằng quay đầu lại, phát hiện Trần Nham đã đứng trên một trụ đá.
Diện tích đỉnh trụ đá rất nhỏ, cô dang nửa cánh tay, cúi đầu nhìn chân mình để giữ thăng bằng, trong yên lặng mang theo chút gì đó hồn nhiên.
Sau lưng là một siêu thị giờ ánh đèn sáng trưng, bên cạnh là một đống xe điện ngổn ngang.
Ngược sáng, anh không thấy rõ khuôn mặt cô, chỉ có đường viền của thân thể, nhưng trái tim lại trở nên mềm yếu.
Một đôi tay lớn vịn ngang eo cô, Trần Nham ngước mắt, trong tầm mắt là khuôn mặt gầy gò của Tôn Bằng. Hai tay cô nhẹ nhàng đặt lên trên vai anh, đứng vững.
Trong bóng đêm, xe cộ trên đường rít gào vụt qua bên họ, làn gió thổi tới, mang theo tiếng huyên náo của cả con đường.
Cô cao hơn anh một cái đầu, sợi tóc tung bay, nhè nhẹ lay động trên mặt anh.
Anh nheo mắt lại.
Tạm dừng trong chốc lát, yết hầu của Tôn Bằng chuyển động, cánh tay anh thu lại, động tác đặc biệt chậm rãi nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Đây là một cái ôm vô cùng yên tĩnh, hai người đều không nhúc nhích, sợ khẽ cử động một cái thôi, thì sẽ dẫn tới biến hóa nào đó.
Cái bóng của bọn họ lồng vào nhau, đè lên bóng cây nhàn nhạt đang đong đưa thấp thoáng trên mặt đất, dưới ánh đèn hơi vàng, được người đi bộ lặng lẽ bước qua bằng bước chân lẻ tẻ.
Trần Nham chống cằm trên đỉnh đầu anh, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, không nói gì cả. Cô đang vuốt ve mạch máu mơ hồ nhô lên trên cổ anh, trái tim cô bỗng đập rất chậm, rất chậm.
Tình yêu giống như một ngọn lửa trong gió, ánh sáng ấy lắc lư chợt tắt, chưa đủ để chiếu sáng cuộc đời ai. Thế nhưng ngọn lửa đó sao lại ấm áp đến thế, mà yếu đuối như vậy, trong bóng tối sâu thẳm, bạn sẽ trải hết lòng mình với nó lúc nào không hay.
Nó cùng bạn đi hết một chặng đường, thay bạn khắc ghi trọn đời.
Cuối cùng điều để lại trong kí ức của mình không phải là ánh sáng, mà là thứ được ánh sáng ấy chiếu rọi, bóng tối của đời người.