Hiện tại, con người ấy bất động nhìn nhau, và họ trở tâm điểm của mọi sự chú ý trong lớp. Cùng lúc này, Hương Giang Idol của chúng ta lon ton từ cửa bước vào lớp, và đập vào mắt nhỏ là hình ảnh Anh Tuấn và Thu Thảo đang “môi gần môi”. Nhỏ bỗng thét lên câu, làm con người đang bất động kia trở lại bình thường. Đoán thử xem câu hét của Giang là gì nào?- G!!! ANH TUẤN VÀ THU THẢO ĐANG HÔN NHAU!!!
Lại thêm tràn “ồ” dài thường thượt của cả lớp trước câu nói ấy của Hương Giang. Rồi như câu thần chú nhiệm màu, chàng “hoàng tử” và cô “công chúa” đã có thể cử động lại được, hành động trước tiên của họ là nhanh chống quay lưng lại. Thu Thảo lúc này xấu hổ ơi là xấu hổ, cô gụt mặt xuống mà ửng đỏ bên gò má. Cũng may, hôm nay cô có đeo khẩu trang nên dù mặt cô có đỏ như than hồng thì cũng chẳng ai biết được. Còn Anh Tuấn, hắn bỗng trở nên ngượng ngùng lạ thường, dẫu hắn đã từng chạm môi với biết bao cô gái, nhưng chưa bao giờ hắn lại gặp phải tình huống oái âm thế này. Lớp a lúc này định nhóm chợ lên, thì vừa lúc tiếng kẻng vang lên bắt đầu tiết . Cũng may thật! Nếu tiếng kẻng ấy ko vang lên thì Thu Thảo, và cả Anh Tuấn sẽ ko biết phải làm sao nữa đây!
Ngồi trong giờ học, Thảo ngại chuyện lúc nãy đến mức cô còn ko dám thở mạnh, sợ Anh Tuấn ngồi kế bên sẽ biết đựợc cảm giác của mk lúc này. Còn Anh Tuấn, cũng chỉ biết im lặng ngồi đó mà ko thốt lên lời nào. Ko khí có vẻ căng thẳng rồi đây! Thôi tự để cho người họ giải quyết, giờ thì sang lớp a để xem Tiểu Bảo lúc này sao rồi?
Tiểu Bảo giờ tình trạng cũng chả khá hơn Thu Thảo và Anh Tuấn, cậu cũng im lặng như họ, mà còn trông vẻ rất u ám nữa! Tiểu Bảo nằm gụt xuống bàn, má cậu ửng hồng hồng, mắt thì lim miệng, môi khẽ hờ ra, nhìn cứ như người đang tương tư vậy? Nhưng ko phải đâu, nếu ai có sờ lền má Tiểu Bảo lúc này, thì họ sẽ ko nói Tiểu Bảo tương tư, mà sẽ nói cậu ốm mất rồi! Có lẽ hôm qua khi đưa Thảo về, lại cho Thảo mượn áo khoát, cậu ko nón khăn gì mà về trong cái nắng thế, ko ốm mới là lạ đó!
Bạn có thắc mắc chuyện Tiểu Bảo định sang lớp gặp Thảo để hỏi tình trạng của cô như thế nào rồi, mà lại nói lững rồi bỏ về ko? Là vì sự xuất hiện đột ngột của Anh Tuấn, cũng ko biết vì sao sự xuất hiện đột ngột ấy của anh họ mk lại làm Tiểu Bảo ko nói được câu “Hôm nay cậu khỏe hơn nhiều chưa?” Là ngại ngùng chăng? Hay vì ko muốn có người khác xen vào? Dù là gì cũng ko cần biết, quan trọng hơn là cậu còn chưa biết được tình trạng của cô nhóc thế nào,thì cậu ko yên tâm được!
Giờ ra về hôm ấy, Tiểu Bảo dù gì, chuyện gì, hay thứ gì, bằng mọi giá, cậu phải hỏi được tình trạng của cô nhóc hiện giờ. Khi tiếng kẻng vang lên báo hiệu đã hết tiết và ra về, Tiểu Bảo lừ thừ cất tập sách vào cặp, trông Tiểu Bảo giờ đang bận suy nghĩ thứ gì đó, nên nhìn rất đâm chiêu. Biết Tiểu Bảo suy nghĩ gì ko? Là làm thế nào để bắt chuyện rồi hỏi thăm cô nhóc Thu Thảo đây? Sao mà khó khăn với Tiểu Bảo vậy, nếu là người khác thì người ta đã chạy ù tới rồi hỏi thăm tía lia tia, còn Tiểu đằng này phải cần suy nghĩ, ko biết là cậu suy nghĩ cái quái gì nữa! Tiểu Bảo ơi là Tiểu Bảo!
Chần chừ, lưỡng lự, bước khỏi lớp a, và cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy cô nhóc Thu Thảo. Còn chưa kịp bước thêm bước nữa, thì chân cậu dừng hẳn khi đi bên cô là Anh Tuấn. Hắn, và cô đang đứng đằng xa xa kia, và trông tên Anh Tuấn đang làm nũn cái gì với cô nhóc đó. Đến xem đó là chuyện gì nào!
- Giúp tôi đi mà, nha! Sức bà làm mấy bài đó là chuyện bình thường mà, phải ko, Thảo!
- Nếu bạn ko làm thì sao hiểu bài được!
- Bà biết là tôi ghét Hóa, à ko, tôi học dở môn Hóa mà! Giúp tôi làm bài đi, ngày mai thầy kiểm tra bài tập hồi đầu năm tới giờ đó! Mà hồi đầu mùa tới giờ tôi có làm bài nào đâu! Toàn trang giấy trắng trong cuốn bài tập Hóa nè! Giúp đi nha!
Anh Tuấn nắm tay Thu Thảo, dùng qua, dằng lại, rồi dậm dậm chân mấy cái, khuôn mặt lúc này thì rất ư là dễ thương luôn. Nói Anh Tuấn “đập chai” thì ko còn gì bàn cãi, mà nói về cái đẹp nhất, cái đáng yêu nhất của hắn biết là gì ko, đó là cái môi đó. Trời đất ơi, sao mà hắn chu môi nó lại ư ư ư là dễ thương thế này. Bờ môi mỏng thé, hồng hồng đỏ đỏ (hình như hắn mới uống Xì – Tin :D), suýt làm con người ta rụn tim rồi đây này! Có lẽ vì sự đáng yêu đó mà Thảo ko kềm lòng nỗi, nên cô nhẹ gật đầu đồng ý giúp Anh Tuấn làm bài tập Hóa
- Ừ! Nhưng mà… - Thảo ngơ ngát chỉ tay vào Anh Tuấn – Cặp đâu!?
- Ấy chết! Bỏ nó ở trong lớp rồi! – Anh Tuấn gãi đầu cười nghịch
Rồi bất chợt, hắn ôm chầm lấy cô nhóc, làm cô giật nảy trong phút chốc
- Cảm ơn bà nhiều! Yêu yêu yêu bà nhiều lắm đó! Mai tôi xuống căn tin, gôm hết đóng kẹo socola cho bà nà luôn!
Dứt câu, Anh Tuấn bỏ Thu Thảo ra rồi quay ngược lại lớp học để lấy cái cặp
- Đợi tôi chút, vào lớp lấy cái cặp rồi quay ra liền!
Trước khi đi hắn ko quên nói vọng lại, bảo cô nhóc đứng đó đợi mk và ko được về trước
Hơi khó hiểu nhỉ! Giải thích chút nha! Tiết hôm nay là tiết Hóa, thầy dặn lớp ai chưa làm bài tập thì về nhà làm, ngày mai có tiết thầy sẽ kiểm tra bài tập từ đầu năm tới giờ, nếu ai ko làm bài đủ thì thầy sẽ cho con chà bá bự vào cột kiểm tra tiết, đồng thời ghi sổ đầu bài để giáo viên chủ nhiệm xử lí. Nghe được đến đó, Anh Tuấn như muốn hồn lìa khỏi xác. Hắn thất thần gụt mặt xuống bàn suy nghĩ đến con , mà thầy sắp ban cho vào ngày mai. Là bởi từ đầu mùa tới giờ, đến bài học mà hắn còn chẳng thèm ghi, huống chi là làm bài tập. Mà ngày mai thầy lại kiểm tra bài tập, chuyện này với hắn là đùa chắc! Các bạn cũng biết đấy, Anh Tuấn đây rất ghét, và học rất tệ môn Hóa, mà nếu có con vào cột kiểm tra tiết thì coi như hắn tiêu tùng, điểm trung bình Hóa của hắn cuối học kì này rất có nguy cơ dưới .. Lại còn chưa nói đến chuyện sẽ bị thầy chủ nhiệm xử lí nữa! Phải làm sao đây, phải làm sao để cứu rỗi bản thân hắn đây!
Chợt bóng đèn từ đâu đó phát sáng lên trong đầu hắn, người hiện ra trong não hắn lúc này là cô nhóc Thu Thảo. Và rồi, hắn bật dậy, sau đó ranh mãnh ánh mắt nhìn vào cô nhóc, cùng nụ cười gian tà nhất có thể. Thế là bắt đầu từ lúc ấy, hắn năn nỉ cô nhóc đến ra tận lúc ra ngoài luôn đấy. nỉ rồi bị từ chối, từ chối rồi lại năn nỉ tiếp tục, hắn cứ mặt dày như thế mà năn nỉ ỉ ôi. Hắn “nhiệt tình” năn nỉ đến mức, bỏ bên cái cặp trong lớp học mà cứ bám đuôi cô nhóc ra đến tận sân trường, thấy hắn kinh khủng ko nào!Tự nhiên Anh Tuấn lại bất ngờ ôm mk, Thảo ngạc nhiên đến mức cơ hàm cứng khừ ko thốt lên nỗi chữ nào! Nhưng quan trọng hơn là câu nói “Yêu yêu yêu bà nhiều lắm đó!”, làm cô càng thêm ngạc nhiên hơn. Dây thần kinh cô, căng đến mức muốn đứt ra vậy! Sau khi Anh Tuấn đi, phải mất mấy giây sau để cô định thần lại. Sao trong lòng cô dâng lên niềm hạnh phúc khó tả thế này, cô cảm thấy vui lắm! Vui khi Anh Tuấn ôm mk, vui khi chữ “yêu” của Anh Tuấn lập lại những lần. Và rồi, nụ cười hé ra từ trên môi cô lúc nào ko hay…!
Đang đứng mk cười tủm tỉm, thì Thảo bỗng thấy Tiểu Bảo đứng nhìn mk từ đằng xa, và nụ cười tủm tỉm ấy cũng tắt hẳn, và thay vào đó là nụ cười chào hỏi
- Tiểu Bảo, cậu đứng đấy làm gì vậy, đợi ai thế! – Thảo nói to
(T/g: Có lẽ là hơi khó chịu khi có dòng bình luận của tác giả chen vào thế này, nhưng vì rất “mắc nói” nên mk phải nói. Rằng tại sao mấy nhân vật trong truyệ đều bị tự kỉ hết vậy. Phương Anh thì tự kỉ là đúng rồi, nhưng anh của nó, tức Anh Tuấn còn nặng hơn nữa. Tại mọi người ko biết đó, nhiều khi giữa trưa nắng gắt, hắn vào phòng rồi đóng cửa lại nói chuyện mk đấy! Giờ lại thêm Thu Thảo, đứng đó cười mk, mà theo như mk học, mấy người bị thiếu hay dư bột ngọt ấy, họ sẽ bị mắt bệnh tâm thần phân nữa, tức bị tâm thần nhẹ. Nhiều khi đang đứng đó mà cười lên cũng ko chừng!
Đấy đấy, mặc dù mk là tác giả, truyện là do mk viết ra, nhưng mk cũng ko ngờ là mk lại viết ra cái bọn tự kỉ thế này Hu hu!. Hình như còn Tiểu Bảo là bình thường, hu hu mong là Tiểu Bảo sẽ ko bị mk “biến hóa” thành người tự kỉ như mấy đứa kia. Hy vọng là thế TT)