Tiểu Bảo ko đáp mà chỉ nhẹ cười đáp lễ. Thấy thế, cô nhóc chạy mạch đến chỗ Tiểu Bảo hỏi xem cậu đang chờ ai:
- Bạn chờ ai vậy!? Chờ tôi à!? – Thảo cười ra bộ đùa
- Ừm – Tiểu Bảo khẽ gật đầu
Hơi bất ngờ trước cái gật đầu ấy, ko ngờ câu nói đùa ấy lại là thật, nhưng cô hơi khó hiểu là sao Tiểu Bảo lại chờ cô vậy?
- Chờ tôi – Thảo chỉ tay vào mk – làm gì?
-Hôm nay cậu đỡ hơn chưa?
Ra chuyện đó! Thảo nhắm mắt nhe rằng cười, rồi vỗ vỗ vào mk mấy cái để chứng minh là mk đã đỡ nhiều rồi
- Xem nè! Ko sao hết, cảm ơn bạn quan tâm! Hi hi!
- Ừ! Nhưng sao hôm nay cậu kín mít hết vậy? – Tiểu bảo thắc mắc
Cô nhóc lúc này lưỡng lự, ơ ơ a a gãi đầu, cô đang tìm lí do để biện hộ cho hành vi “tội lỗi” của mk:
- Ờ…ờ….Tại vì……Hôm nay trời lạnh mà!
- Giờ là h rồi, nắng nóng lắm, đâu còn lạnh nữa đâu!
Lại thêm lần nữa cô phải cố moi ra lí do “hợp lí” khác nữa
- Thì…thì….đi đường nắng vậy mà ko khoát áo sẽ bị đen da, hì hì
Thu Thảo cười tít mắt, nhưng thật ra trong thâm tâm cô đang khóc ròng mà xấu hổ muốn chết luôn đây này. Bởi vốn dĩ cô cũng có trắng trẻo gì đâu, với lại bình thường đi trời nắng gắt cũng đâu nón khăn gì, mà hôm nay còn bày đặt “sợ đen da”. Chứ chẳng lẽ cô nói trắng ra là vì sợ Anh Tuấn sẽ biết được chuyện cô bị thương tích, nên phải ăn mặc kín mít thế này! Lại càng ko được nói, vì….cô thấy xấu hổ!
- Ừm, vậy tớ về trước nhé!
Chỉ chờ có câu nói đó của Tiểu Bảo, Thảo phù thở nhẹ rồi chào tạm biệt cậu:
- Ờ! Gặp lại vào ngày mai!
Nhìn theo bóng Tiểu Bảo khuất xa dần, cô nhóc lại thường thượt thở dài. Sao mà chỉ có ngày thôi, mà cô lại phải tìm ra nhiều lí do khác nhau để nói với người này, người nọ vậy. Mới sáng chuẩn bị đi học, ba mẹ hỏi cô vì sao ăn mặc kít mít, kì dị thế, Thảo phải biện hộ là vì hôm nay cảm thấy lạnh, nên mặc vầy cho ấm. Rồi lúc trên đường đi, gặp Anh Tuấn, cô phải nói dối hắn là hôm nay ko được khỏe, nên mới ăn mặc vậy. Rồi giờ ra về hôm nay, gặp Tiểu Bảo, cô lại nói dối với lí do sợ đen da. Hazzz, chuyện nói dối với cái áo khoắc đến đây là xong rồi nhỉ, chắc ko phải nói dối thêm gì nữa đâu!
- Thảo! – Anh Tuấn vỗ vai cô từ sau
- HẾT HỒN À!!! – Cô nhóc hét lên vì hết hồn
Đang đứng đấy, tự dưng Anh Tuấn thò cái tay lạnh ngắt đến vỗ vai cô, ko hết hồn mới là lạ đó! Thấy vẻ mặt giật mk của Thảo, làm Anh Tuấn ko khỏi phụt cười thành tiếng. Thì đâu chỉ riêng hắn, mà hầu như mọi người ai cũng thế, họ đều cảm thấy rất mắc cười khi nhìn vẻ mặt của ai đó hết hồn. Thế này có được xem là cười trên nỗi đau, à ko, là cười trên sự hết hồn của người khác ko ta?
- Làm gì hét toán lên vậy!? Chỉ là cái vỗ vai thôi mà cũng giật mk. Làm tôi mắc cười chết đi được! Mà lần đầu thấy bà phản ứng mạnh vầy á nha! Ha ha ha!
Cô nhóc thì lúc nãy tim muốn thòng tới rún rồi đấy. Cô thở phào rồi vỗ vỗ vào ngực mk mấy cái. Cũng may thật đấy! Mai là cô nhóc còn chưa “lỡ tay”, chứ gặp người khác bị hù kiểu này, mà người ta “lỡ tay” thì tên Anh Tuấn chỉ có nước xuống lỗ mà nằm chờ ngày rước kèn cho hắn thôi- Tự nhiên vỗ vai tôi làm gì? Chỉ cần kêu tên là được rồi! – Thảo ca cẩm
- Thì nhờ vỗ vai vậy bà mới giật mk, mà bà giật mk thì tôi mới có cái cớ để cười chứ! Ha ha ha
Thấy Anh Tuấn cười lớn, cô ko những ko trách hắn mà còn trách ngược lại mk, tại cô dễ giật mk quá, hay còn gọi là yếu tim, mà theo nhân gian người ta gọi là yếu bóng vía đấy. Vì lẽ đó mà cô mới giật mk thôi, nhưng dẫu sao, thấy Anh Tuấn cười vì mk, cô cũng vui theo vậy! Cô vui lắm, khi người mk thích nở nụ cười, còn cô, ko biết Anh Tuấn có vui ko khi cô có thể cười ko…?
Trên đường về, Anh Tuấn chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, hắn hỏi cô
- À nè! Hồi nãy Tiểu Bảo nói với bà cái gì vậy?! Lúc ra về ấy!
- Ủa bạn thấy nữa hả?!
- Sao ko – Anh Tuấn đáp – Lúc nãy đợi Tiểu Bảo đi rồi tôi mới đi ra đó! Mắc công sợ mk trở thành kẻ phá đám, cắt ngang dòng lãng mạng của người như lúc sáng nữa!
Nói rồi Anh Tuấn biễu môi, ra thái độ ko thích, hờn dỗi trong câu nói ấy. Và cũng chính câu nói đó, làm cô nhóc nhớ đến chuyện lúc sáng, chuyện mà người họ “môi gần môi” ấy?! Má cô chợt ửng đỏ lên vì nhớ lại chuyện đó! Nếu lúc đó ko phải đó là lóp học mà là nơi khác, nếu lúc đó chỉ có cô và Anh Tuấn, thì hắn, thật sẽ hôn cô chứ! Nói dẫu sao thì chẳng phải nụ hôn đầu của cô đã thuộc về Anh Tuấn sao, mà nói trắng ra là cưỡng hôn thì đúng hơn. Cô cứ nghĩ, rằng cô sẽ ko bao giờ ưa được tên , vì hắn là kẻ tồi tệ, hắn là kẻ rất đáng ghét. Nhưng cuộc đời thật phũ phàng, định mệnh thật trái ngang, duyên số trớ trêu thay, người mà lúc trước cô cực kì ghét, giờ lại trở thành kẻ mà cô thích. Có thể tình cảm cô dành cho hắn chưa được nhiều nên ko thể gọi là cực kì thích, nhưng, cô sẽ thích hắn nhiều hơn nữa, dành tình cảm của mk cho hắn nhiều hơn nữa, để từ “thích” đó, trở thành “cực kì thích”. Chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, cũng đủ làm cô hạnh phúc lắm rồi!- Phải ko?!
Đang miên man suy nghĩ, Anh Tuấn chợt lên tiếng hỏi làm Thảo ngơ ngát ra đấy
- Hở? Cái gì phải ko?
- Thì chuyện Tiểu Bảo “tỉnh tò” (đọc lái lại) với bà đó? Lúc ra chơi định “tỉnh tò” mà bị tôi phá đám, nên lúc ra về, tranh thủ lúc tôi vào lấy cặp nên “tỉnh tò” với bà, phải ko?
Nghe được đến đó, trong lòng cô nhóc chợt thấy hơi nhói, vì mọi chuyện ko phải là vậy, vì người cô nhóc thích là Anh Tuấn, vì Tiểu Bảo chỉ là bạn của cô nên ko thể nào xảy ra chuyện đó được. Nhưng nghĩ cũng hay, sao Anh Tuấn lại có thể suy diễn ra những chuyện “tỉnh tỏ” ấy hay nhỉ, sao hắn cứ hay nhắc đến nó thế nhỉ, lẽ nào là hắn ghen?
- Dĩ nhiên là ko? Tôi đã giải thích rồi mà! Sao bạn cứ suy này diễn nọ vậy?! À hay là bạn…ghen với Tiểu Bảo đó à?!
“Kíttt”
Anh Tuấn đột ngột thắng xe gắp, làm cả người cô nhóc cũng bất ngờ đổ nhào lên phía trước, cũng mai đó là lưng Anh Tuấn, chứ nếu là nên bê tông chắc xong đời cái mặt xấu xí của cô rồi :V. Thảo còn chưa kịp hỏi “làm gì thắng gắp vậy?”, thì Anh Tuấn đã lên tiếng trước:
- Tới rồi!
- Ờ!
Thảo gật gù rồi bước xuống xe, cô định nói cảm ơn thì quay lại Anh Tuấn đã đi mất từ lúc nào rồi. Thảo chỉ biết đứng đó khoanh tay, nheo mắt nhìn theo tấm lưng người con trai đằng xa xa kia. Hắn ta bị gì vậy cà, tự nhiên ko nói ko rằng mà mạch bỏ về là có ý gì đây?
Thôi ko nghĩ ngợi nữa, Thảo quay người thẳng tiến đến nhà! Ủa mà sao lạ vậy, tại sao ko “thẳng tiến vào nhà” mà là “thẳng tiến đến nhà”? Vì mỗi ngày Anh Tuấn đưa cô đi học là chờ cô trên đường, còn khi đưa cô về thì chỉ đưa đến “gần” nhà, chứ ko đưa “đến” nhà. Vì sao lại làm thế hả? Vì do cô nhóc cả thôi! Cô sợ ba mẹ biết chuyện cô có bạn trai rồi, mà ba mẹ thường hay dọa cô rằng, còn nhỏ thì lo mà học hành, yêu đương nhăn nhít là cho nghỉ học hết. Ầy da da, các bạn cũng thường hay nghe các bật phụ huynh mk nói vậy có phải ko? Hơ hơ, ba mẹ nào cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, chứ nói thật, nếu biết con cái “yêu sớm” thử xem họ có dám cho nghỉ ko. Nhưng dám cá rằng, cũng ko ai dễ dàng gì để lộ mấy chuyện đó cho ba mẹ mk biết đâu nhỉ? Thảo cũng vậy thôi, nếu ngày nào Anh Tuấn cũng đến tận nhà đưa đón cô thì ba mẹ cô thế nào cũng hỏi han, nên cách tốt nhất là cô ko để Anh Tuấn đưa rước “tận mà”, mà chỉ “gần nhà” thôi!
Nhưng mà từ “bạn trai” có phù hợp với cô nhóc ko nhỉ? Cô tự nhận Anh Tuấn là bạn trai của mk, liệu có phải là lố rồi? Nhưng nghĩ lại thì đúng mà, Anh Tuấn chẳng phải đã tỏ tình với Thảo, hắn cũng đã nói (trong tấm thiệp) với cô nhóc là “Tôi muốn làm bạn trai của bà”. Như vậy thì đúng rồi! Ko có gì đó sai sót ở đây cả
Rồi, giờ thì quay lại chuyện của Anh Tuấn thôi! Anh Tuấn giờ đang điên cuồng phi nhanh con ngựa sắt của mk kia kìa. Có biết vì sao ko? Hắn đang xấu hổ đấy mọi người à! Thì lúc nãy đó, khi Thảo nói “À hay là bạn…ghen với Tiểu Bảo đó à?!” thì tự dưng mặt Anh Tuấn đỏ lên lạ thường, trong lòng hắn bỗng cảm giác thứ gì đó, hơi hơi cồn cào. Vậy là ngay lập tức, hắn thắng phanh gấp, rồi khi cô nhóc vừa xuống xe, hắn đã vội đi mất mà ko nói thêm gì cả. Bởi, hắn sợ cô nhóc sẽ thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, và nhìn thấu được sự lo lắng của hắn. Anh Tuấn ko ngờ câu nói đùa của mk về chuyện Tiểu Bảo “tỉnh tò” với cô nhóc, lại chính là câu nói khiến hắn bỗng dưng có cảm giác lạ. Hắn dù ko rõ đó là gì, nhưng chắc chắn chắn phủ nhận rằng đó ko phải là ghen. Đột nhiên, sao hắn cảm thấy lo lắng quá vậy?! Giờ ra chơi hôm nay, hắn cũng thế, khi hắn quay sang thì cảnh tượng môi gần môi với cô nhóc, làm hắn cảm thấy rất ngượng, và cũng chính cảm giác ấy, lần nữa trổi dậy lúc nãy. Hắn thấy lo, thấy sợ, là vì hắn sợ mk sẽ thích cô nhóc thật. Nếu chuyện đó xảy ra thì kế hoạch của hắn sẽ phá sản mất, và nếu điều đó là sự thật, thì bản thân hắn, cũng sẽ vướn vào trò chơi tình yêu do mk đặt ra này!
“Ko thể nào, ko bao giờ mk để chuyện đó xảy ra được!”
Vì hắn đang chờ, nên hắn sẽ ko lật ván cờ trắng bây giờ, hắn vẫn còn nằm trong góc tối, hắn chưa thể nào bước ra ngoài sáng để cho cô nhóc biết sự thật được. Nhưng đó sẽ là ngày ko xa đâu! Hắn còn đang chờ câu nói “tớ thích cậu”, hay “tớ yêu cậu”, hoặc đại loại là vậy của cô nhóc với mk. Và điều hắn chờ cuối cùng là phản hồi từ người nữa! Đến lúc đó, lật cờ trắng cũng chưa muộn mà! Phải ko?!