Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

chương 45: c45: chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans: Penicillin

Hà Uyên và Lâm Mậu người trước người sau bơi đến bên cạnh Y Bảo, còn bên thành hồ lúc này, Giản Ngôn Chi và những người khác đều bị dọa đến ngốc cả người.

Đợi đến khi Lâm Mậu kéo Y Bảo lên, Lục Tuyết cuối cùng cũng phản ứng lại rồi gọi tên Y Bảo, “Y Bảo, Y Bảo, cậu đừng phá nữa, Y Bảo…”

Mái tóc vừa mới khô một chút của Hà Uyên lại ướt đẫm, anh đưa tay vỗ đầu Lâm Mậu, “Ngẩn người ra làm gì, hô hấp nhân tạo!”

Lâm Mậu ngơ ngác, “Em, em á?”

“Không biết?”

“Biết, biết.” Lâu Mậu nuốt nước bọt, vội vàng ấn lồng ngực cô ta, ấn một lúc mà vẫn không có phản ứng. Lục Tuyết và Lý Hợp Dã ở bên cạnh bị dọa sắp khóc, Giản Ngôn Chi cũng không tốt hơn là mấy, sắc mắt trắng bệch cả ra.

Hà Uyên ngoảnh đầu nhìn cô một cái, anh không nói gì mà chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng run rẩy không ngừng của cô ta.

Giản Ngôn Chi mím mím môi, nhìn chăm chăm vào Y Bảo.

Trong lòng cô chỉ nhớ mỗi một chuyện, sự dửng dưng không chú ý của bọn họ lúc nãy, có thể sẽ hại chết cô ấy.

Giản Bác Dịch và đám Lão Dao nghe thấy âm thanh nên cũng từ biệt thự đi ra, nhìn thấy có người nằm trên nền đất thì tất cả đều ngẩn người.

“Chuyện gì vậy?”

Giản Ngôn Chi ngoảnh đầu nhìn Giản Bác Dịch, lời nói của cô cũng run run, “Anh, anh...em ấy đuối nước rồi.”

Bình thường Giản Ngôn Chi đều ăn to nói lớn với Giản Bác Dịch, thế nhưng đến lúc thật sự gặp phải chuyện gì vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô, cô sẽ lại vô thức dựa dẫm vào Giản Bác Dịch. Lúc nhỏ cũng vậy, có một lần không cẩn thận làm hỏng bức tranh cổ của Giản Hòa Thư, cô cũng sợ hãi nhìn Giản Bác Dịch như vậy, hỏi anh bằng dáng vẻ khóc không ra nước mắt, anh, làm sao đây.

Tim Giản Bác Dịch lập tức thắt lại, anh an ủi vỗ vai Giản Ngôn Chi một cái, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống nhìn Y Bảo, “Sao rồi?”

“Tiểu Cửu, gọi xe cấp cứu.” Hà Uyên ngoảnh đầu nói với Giản Bác Dịch. Giản Bác Dịch vội vã gật đầu rồi lấy điện thoại ra bấm số.

Cũng chính vào lúc này, cơ thể Y Bảo bỗng co lại, sặc một tiếng rồi phun ra vài ngụm nước.

“Vẫn ổn vẫn ổn!” Lâm Mậu thấy cô ho thì vui vẻ nói.

Những người khác có mặt ở đó cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Y Bảo rõ là bị dọa đến ngốc người rồi, cứ mơ mơ màng màng, không được bao lâu thì lại ngất đi.

Xe cấp cứu đến đón người đi, Lục Tuyết và Lý Hợp Dã cũng đi theo xe cấp cứu. Lão Dao và những người khác ở lại biệt thự, Hà Uyên lái xe đưa Giản Ngôn Chi, Giản Bác Dịch và một nhóc nữa cùng đến bệnh viện.

Y Bảo không có chuyện gì lớn, thế nhưng vì an toàn nên vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát một lúc.

Sắc trời dần tối, Hà Uyên thấy mấy đứa nhóc sốt ruột trong phòng bệnh, anh bèn bước ra khỏi phòng.

Giản Bác Dịch, “Này, đại ca, anh đi đâu đấy?”

“Mua cho bọn chúng chút đồ ăn.”

“Oh.” Giản Bác Dịch gãi gãi sau đầu, đi theo anh, “Đúng là mất cả hồn, mấy đứa nhóc bây giờ cứ thích chơi bậy bạ.”

Hà Uyên ừm một tiếng.

Giản Bác Dịch, “Anh không thấy bộ dạng của Giản Ngôn Chi ở bên cạnh hồ bơi lúc nãy, bị dọa đến ngốc ra luôn.”

Hà Uyên thoáng chững lại, anh biết, chắc cô cảm thấy áy náy vì lời nói của mình trong lúc Y Bảo đuối nước rồi.

“Đợi chút nữa về dỗ.”

“Dỗ? Em ấy có cần đâu.” Giản Bác Dịch làm thanh cổ họng, lại nói, “Em không biết đâu nha.”

Hà Uyên ồ một tiếng, bước xuống cầu thang.

Có nói bảo cậu dỗ đâu.

Y Bảo vẫn còn chút yếu ớt, nói được mấy câu thì thiếp đi. Đám Lục Tuyết ở đó, trông cô ta trong yên lặng.

Chuyện đuối nước này đã dọa chết đám tiểu quỷ này rồi, không ai nghĩ đến việc Y Bảo bị thật. Lần này nếu không phải Hà Uyên phản ứng nhanh thì một mạng người đã không còn.

“Cộc cộc cộc.” Có người gõ cửa phòng bệnh.

Lục Tuyết tưởng là y tá nên đứng dậy mở cửa.

“Chào cô, xin hỏi cô Giản có ở đây không?” Năm sáu người đứng trước cửa cùng với máy ảnh và micro, nhìn là biết ngay phóng viên.

Lục Tuyết thoáng ngẩn người, vội vàng muốn đóng cửa, “Không có.”

“Ối ối ối, cô Giản.” Một phóng viên mắt sắc nhìn thấy bóng dáng Giản Ngôn Chi thì kiên quyết chen vào, “Cô Giản, nghe nói cô và bạn đi bơi, kết quả xảy ra chuyện, xin hỏi cô có sao không?”

“Ai cho các người vào đây?” Bạn nam của Lục Tuyết đứng dậy, “Ở đây còn có người bệnh.”

“Chúng tôi chỉ làm phiền mấy phút thôi, được không?” Năm sáu phóng viên vây quanh Giản Ngôn Chi, Giản Ngôn Chi đứng dậy, sắc mặt không tốt lắm, “Thật ngại quá, hiện tại tôi không muốn tiếp nhận phỏng vấn, phiền các anh chị ra ngoài trước được không?”

“Nghe người trong nội bộ bệnh viện nói, cô gái nhỏ này bị đuối nước, lúc đó cô tưởng rằng cô ấy đùa giỡn nên cố ý không cứu người đúng không?”

Sắc mặt Giản Ngôn Chi hơi thay đổi, “Tôi đã nói, bây giờ tôi không muốn trả lời phỏng vấn, đây là bệnh viện, mời các người tôn trọng bệnh nhân.”

“Vậy chuyện này có phải là thật không?” Phóng viên từng bước ép sát, chính là muốn gợi lời nói ra từ miệng cô.

“Các người nghe ai nói vậy, cái gì mà cố ý không cứu người, Y Bảo là bạn tôi, sao bọn tôi có thể biết cô ấy đuối nước mà không cứu chứ.” Lục Tuyết cực kỳ tức giận, “Các người đúng là buồn cười ghê, nếu bọn tôi không cứu, vậy người nằm trong phòng bệnh là ai đây?”

“Xin lỗi, cô Giản có thể nói vài lời không?”

Giản Ngôn Chi không lên tiếng là vì cô hiểu rõ, lúc này càng nói càng sai, mỗi một câu cô nói ra, cánh phóng viên có thể diễn giải thành đủ kiểu ý nghĩa khác nhau.

“Cô Giản, tình huống lúc đó là thế nào vậy?”

“Sao lại thấy chết không cứu?”

“Bây giờ có phải cô cảm thấy vô cùng áy náy, thế nên trễ như vậy mà vẫn ở đây trông nữ sinh này không?”

Cánh phóng viên liên tục lải nhải không ngưng hỏi, Lục Tuyết tức đến mức chạy ra ngoài gọi y tá.

“Các người làm gì đó!” Ngay lúc này, giọng nói một người đàn ông truyền đến.

Trong lúc cánh phóng viên đang ngẩn người, sau lưng có một người vượt qua bọn họ, đến chắn trước mặt Giản Ngôn Chi.

Lúc đầu, Hà Uyên thấy trong phòng bệnh có thêm một đám người thì còn có chút nghi hoặc, đợi đến lúc anh thấy bọn họ cầm máy ảnh chĩa đến trước mặt Giản Ngôn Chi thì sắc mặt lập tức đen lại, “Ra ngoài, còn không ra ngoài tôi báo cảnh sát.”

Phóng viên bỗng ngừng lại, trên gương mặt liền tỏ ra vui vẻ, “Anh, anh là Hà Uyên đúng không?”

“Xin hỏi, anh đến đây cùng cô Giản Ngôn Chi sao?”

“Khoảng thời gian trước đây có tin đồn hai người yêu nhau, xin hỏi chuyện này là thật sao?”

Giản Ngôn Chi hơi cau mày, kéo Hà Uyên ra, “Các vị, hôm nay quả thật vô cùng vô cùng không tiện, nếu các vị thật sự có câu hỏi, chúng ta có thể tiến hành phỏng vấn vào thời điểm khác.”

Lúc này, sự chú ý của đám phóng viện hoàn toàn bị cảnh tượng hai người Giản Ngôn Chi và Hà Uyên đứng chung khung hình thu hút, đuối nước gì, cứu người gì, những thứ đó đứng trước tin tức này thì hoàn toàn không quan trọng!

“Hai người không định công khai sao?”

Giản Ngôn Chi muốn trợn mắt lên trời, trả lời trước mặt anh, không công khai thì cũng phải công khai thôi!

“Liên quan gì đến anh?” Hà Uyên bất chợt lên tiếng, nhân tiện kéo Giản Ngôn Chi ra sau lưng mình. Sắc mặt Hà Uyên lạnh lẽo, cho dù có vài phóng viên cũng phải thận trọng.

“Cái gì mà công khai với không công khai.” Lúc này, Giản Bác Dịch xách hai túi lớn đồ ăn bước vào, “Lục Tuyết, người em nói là mấy người bọn họ đúng không?”

“Đúng!”

Y tá và bảo vệ sau lưng Lục Tuyết và Giản Bác Dịch vội vàng mời họ ra ngoài, thế nhưng cánh phóng viên kiên nhẫn nhắm vào Giản Ngôn Chi để hỏi.

Giản Bác Dịch bỏ hai túi đồ xuống, anh đứng vững trước mặt phóng viên, “Cái gì mà yêu đương với không yêu đương, bạn của em gái tôi có chuyện, hai chúng tôi không thể đến giúp đỡ sao? Đầu óc đám phóng viên các người là thứ gì vậy?”

“Còn nữa, anh nói đại ca của tôi và Giản Ngôn Chi yêu nhau? Mắt anh mù rồi nhỉ? Xứng đôi chỗ nào? Chỗ nào nhìn giống một cặp vậy?”

“Đúng là phục luôn, nếu bọn họ mà yêu nhau, tôi livestream ăn c*t, được chưa?”

Giản Ngôn Chi, “...”

Hà Uyên, “...”

Lục Tuyết, “...”

Đám phóng viên cuối cùng cũng bị người của bệnh viện đuổi đi, phòng bệnh chìm trong sự im lặng không thể diễn tả bằng lời.

Lục Tuyết, “Chút nữa người nhà của Y Bảo cũng đến rồi, chị, bọn chị về trước đi, không cần ở đây trông đâu.”

“Một mình em có được không?”

“Chẳng phải còn có bạn em sao.”

Giản Bác Dịch, “Vậy cũng tốt, chúng ta ở đây nhiều người quá cũng không thích hợp, về trước đi.”

Giản Ngôn Chi thấy Y Bảo vẫn còn đang ngủ, “Đợi em ấy tỉnh dậy thì nói với chị một tiếng, chị về trước đây, còn nữa, giúp chị nói tiếng xin lỗi.”

Lục Tuyết bĩu môi, “Chị xin lỗi gì chứ, nếu thật sự cần xin lỗi thì cũng nên là em.”

Lý Hợp Dã, “Ây da, không ai cần xin lỗi cả, ok? Con nhỏ này tự chơi một vố đau thôi.”

Hôm nay sau khi phóng viên đến, chắc chắn sẽ không thể thiếu tin tức, Giản Ngôn Chi lúc đầu còn cảm thấy kỳ lạ, ai mà tiết lộ rõ như vậy, sau đó mới biết Lý Hợp Dã đã nói quá tường tận khi nói chuyện với bác sĩ.

Sau đó chắc là các nhân viên nhìn thấy Giản Ngôn Chi ở đây, thế là lén nói với phóng viên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Ngôn Chi nhận được điện thoại của quản lý, Phương Dạng.

“Còn tưởng gần đây em an phận rồi, kết quả…” Phương Dạng ho một tiếng, “Giản Ngôn Chi, người tình tin đồn của em sao lại là cùng một người vậy?”

“Hửm?” Giản Ngôn Chi đang ngủ nên có chút ngơ ngác.

“Chị nói Hà Uyên.”

Giản Ngôn Chi ồ một tiếng, sau đó lại thoắt cái bật người ngồi dậy, cô xoa xoa mắt, đã hoàn toàn tỉnh táo, “Mấy phóng viên đó viết thế nào?”

“Tự xem đi, video trên Weibo có hết.” Phương Dạng nói, “Có điều phía chúng ta chưa đăng bài thanh minh, những tin đồn thế này đều không là gì…”

“Chị Dạng.”

“Hửm?”

“Thôi không có gì, em lên mạng xem thử.” Giản Ngôn Chi suy nghĩ, vẫn không nói hết chuyện của mình và Hà Uyên ra, ừm… Phương Dạng mà biết chắc sẽ mắng người đây.

Lên Weibo, Giản Ngôn Chi chuyển qua nick phụ rồi nhấn vào hotsearch, quả nhiên nhìn thấy mình trên đầu bảng.

Video cũng bắt đầu phát từ sau khi Hà Uyên vào phòng bệnh, gương mặt mộc của Giản Ngôn Chi trong ống kính ngước lên trời, được Hà Uyên mặt lạnh bảo vệ sau lưng. Lúc Giản Ngôn Chi từ sau lưng anh nhô ra nói lại với phóng viên mấy câu, cô lại bị Hà Uyên ầm thầm đẩy ngược trở về.

Bình luận:

“Má má má má, tự nhiên thấy hơi ngọt nha?”

“Chỉ số bạn trai max!”

“Nghe nói trong mắt Uyên thần của chúng ta không có thứ gọi là phụ nữ, mà tui thấy bảo vệ Giản Ngôn Chi dữ lắm ó.”

“Làm ơn đi, Giản Ngôn Chi là em gái của Cửu Ca đó, giúp đỡ chút có gì đâu?”

“Ồn ào đếch gì, xem nửa sau của video chưa? Cửu Ca nói bọn họ mà yêu nhau thì anh ấy livestream ăn c*t, anh ruột đã nói vậy thì còn ở đó nói nhảm gì nữa chứ.”

“Nhưng mà vẫn thấy đáng yêu ghê, hí hí hí~”

Giản Ngôn Chi xem bình luận một lúc rồi nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ăn c*t, hơi dữ rồi nhỉ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio