Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

chương 46: c46: chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn tưởng rằng sau khi chuyện liên quan đến chuyện Y Bảo đuối nước đã kết thúc, không ngờ tới mấy ngày sau, Y Bảo và bố mẹ lại cứ thế đến gaming house, mang theo rất nhiều quà cáp cùng tâm ý đến cảm ơn Hà Uyên và Lâm Mậu.

Lúc ăn cơm buổi chiều, Giản Bác Dịch hiếm lắm mới có dịp trở về nhà mình.

Giản Hòa Thư liếc mắt nhìn anh một cái, “Hôm nay dậy sớm vậy, còn biết về nhà ăn cơm.”

Giản Bác Dịch gãi gãi đầu, “Còn không phải cả nhà Y Bảo đến gõ cửa, toàn bộ gaming house đều bị oanh tạc.”

Quan Mẫn hỏi, “Là người nhà cô gái bị đuối nước kia đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Người không có việc gì chứ?”

“Đương nhiên không có việc gì rồi, không phải là đội viên của bọn con đến cứu người sao.”

Quan Mẫn à một tiếng, “Có người tên Hà Uyên đúng không?”

Nói xong, Quan Mẫn nhìn về phía Giản Ngôn Chi, “Đối tượng scandal?”

Giản Ngôn Chi nghe xong thiếu chút nữa bị nghẹn một miếng cơm, “Mẹ, mẹ vẫn nên ít xem tin tức của con thôi.”

“Mẹ thì chẳng ham xem làm gì, đây không phải là bố con nhất định bắt mẹ nhìn à.”

Giản Hòa Thư khẽ ho khan một tiếng, “Ngôn Ngôn à, Hà Uyên… là người như thế nào vậy.”

Giản Ngôn Chi còn chưa nói gì Giản Bác Dịch đã đáp lại, “Rất tốt ạ, có tiền còn trông đẹp trai, mấu chốt là kỹ thuật chơi game không có gì để nói.”

“Con ngậm miệng đi.” Giản Hòa Thư trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Cái gì mà kỹ thuật chơi game, tìm bạn trai thì có liên quan gì đến kỹ thuật chơi game, bố thấy cậu ta cũng giống như con, biết chơi game phải không?”

Giản Bác Dịch, “Chậc, không thể nói như vậy được, biết chơi game thì sao chứ?”

“Chỉ biết chơi game thôi không được đâu.” Giản Hòa Thư nhìn Giản Ngôn Chi, dáng vẻ nói lời thấm thía, “Ngôn Ngôn, đàn ông phải biết thương vợ, u mê game thì làm sao biết quan tâm đến cảm nhận của con.”

Giản Bác Dịch, “Ai da bố ơi, có phải bố suy nghĩ quá nhiều rồi không, trước tiên không nói đại ca có biết thương con gái hay không, vấn đề là người ta không nhìn trúng Ngôn Ngôn, bố bận tâm chuyện này làm gì.”

“Giản Bác Dịch, ý con là thằng nhóc Hà Uyên đó còn không nhìn trúng con gái bố sao?”

“Không phải là ý này, ý con là…”

“Con gái bố tốt xấu gì cũng là một diễn viên nổi tiếng, còn nhỏ tuổi đã có thành tựu thế kia cũng khá là ghê gớm rồi, cậu ta lại không nhìn trúng?”

Giản Bác Dịch, “Được được được, con biết bố có cô con gái rất không tầm thường rồi, nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Giản Hòa Thư gõ gõ mặt bàn trước mặt Giản Ngôn Chi, “Ngôn Ngôn, cậu trai kia quá kiêu ngạo, không thích hợp con biết chưa.”

Giản Ngôn Chi dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giản Hòa Thư, “Con nói bố nghe này, sao bố có thể đưa ra kết luận này vậy?”

Giản Hòa Thư cũng liếc mắt nhìn cô một cái, “Bố nói không thích hợp chính là không thích hợp, con mới lớn chừng nào mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Giản Ngôn Chi im lặng cứng họng, từ đầu đến cuối con chưa từng nhắc đến chuyện yêu đương mà bố!

Đều tại thằng anh lắm mồm mà ra!

Giản Ngôn Chi đạp cho Giản Bác Dịch một cước dưới bàn, người sau shhh một tiếng, căm tức nhìn, “Em làm gì thế hả!”

Giản Ngôn Chi, “Lúc ăn và ngủ không nên nói chuyện, sao mà anh lắm lời thế.”

Giản Bác Dịch duỗi tay búng trán Giản Ngôn Chi, “Vậy em có biết kính trọng trưởng bối không.”

“Trưởng bối? Người nào? Anh sao?”

“Ha, con bé chết tiệt…”

“Sao nào, anh còn muốn động thủ trên bàn cơm sao! Mẹ ơi xem anh ấy kia!”

Quan Mẫn liếc mắt nhìn hai người, “Hai đứa các con có thể yên tĩnh một chút không? Bao tuổi rồi? Còn không ngoan ngoãn bằng Tiểu Tuyết.”

Lục Tuyết ăn cơm ở bên cạnh cực kỳ “đáng yêu” chớp chớp mắt.

Giản Ngôn Chi và Giản Bác Dịch hạ đôi tay tàn sát lẫn nhau xuống, liếc nhìn đối phương, rất ăn ý cười lạnh một tiếng.

Đứa em họ này có thể nói là cực kỳ ra vẻ.

Giản Bác Dịch ăn cơm xong ngồi trong nhà một lúc, “Đúng rồi, tối nay sinh nhật Mậu Mậu, bọn anh tổ chức ở gaming house cho cậu ấy.”

Giản Ngôn Chi, “Hả? Sinh nhật cậu ấy? Sao em không biết.”

Giản Bác Dịch, “Bây giờ không phải biết rồi sao.”

“Nhưng em chưa mua quà.”

“Đi vào phòng em tìm tấm ảnh gì đó, ký tên vào, đủ cho cậu ấy vui vẻ mấy ngày.”

Giản Ngôn Chi trợn trắng mắt, “Có người nào tùy tiện như anh không.”

“Vậy còn muốn thế nào.”

Giản Ngôn Chi ngẫm nghĩ, “Em phải chọn cho cậu ấy một phần quà.”

Giản Bác Dịch, “Con gái các em thật phiền phức.”

Hơn 3 giờ chiều, Giản Ngôn Chi kéo theo Lục Tuyết cùng cô đến trung tâm thương mại chọn quà tặng, lúc trở về, trời đã tối rồi.

Giản Ngôn Chi và Lục Tuyết gõ cửa gaming house, người mở cửa chính là giám đốc Dương Đông.

“Anh Đông, anh cũng ở đây sao.”

“Sinh nhật Mậu Mậu mà, đương nhiên bọn anh đều ở đây rồi.” Dương Đông nói xong xoay người vỗ vỗ tay, “Ngôn Chi cũng đến này, người chúng ta đều đến đông đủ rồi phải không, đến đủ rồi thì ăn thôi.”

“Được thôi được thôi.” Tiếng của con gái.

Vẻ mặt Lục Tuyết kinh ngạc, “Y Bảo, sao cậu cũng ở đây vậy?”

“Tớ nghe nói hôm nay là sinh nhật Mậu Mậu, cậu ấy cũng là ân nhân cứu mạng của tớ, đương nhiên tớ muốn đón sinh nhật cùng cậu ấy rồi.”

Sau khi nghe xong Lâm Mậu có chút ngượng ngùng, “Thật ra cũng không có gì đâu.”

“Được rồi, được rồi, nhiều người náo nhiệt nhiều người náo nhiệt. Đến đây, trước tiên chúng ta đốt nến nào.”

Hôm nay là sinh nhật Mậu Mậu, ngoại trừ Dương Đông còn có mấy nhân viên công tác quen thuộc ở gaming house cũng ở đây. Sau khi châm nến xong, theo khuôn sáo cũ là ca hát ước nguyện, nhân viên quản lý tài khoản quay video đăng lên Weibo chính thức của DSG.

Sau khi đăng Weibo, rất nhanh đã có người bình luận.

“Trời má! Người vừa thoáng qua là Giản Ngôn Chi sao?”

“Sự đố kỵ khiến tôi hoàn toàn thay đổi! Tôi cũng muốn đến ăn sinh nhật Mậu Mậu của chúng ta cơ!”

“Uyên thần bị kéo đi hát bài chúc mừng sinh nhật sao, ha ha ha vẻ mặt ghét bỏ kia.”

“Chị gái nhỏ Ngôn Chi moah moah ~”

“Đăng thêm vài video nữa đi, cầu livestream livestream livestream ~”

“Mậu Mậu: Tôi là người theo đuổi thần tượng thành công nhất!”

Gaming house gọi một đống đồ ăn ngoài, đa dạng chủng loại, mọi thứ đều là hàng tuyệt đỉnh. Gần đây không có thi đấu, Dương Đông đặc biệt cho phép bọn họ có thể uống rượu ở gaming house, sau khi uống rượu xong, mọi người càng high thêm mấy phần.

Sau đó lại cắt chia bánh kem, lúc ăn bánh kem không biết ai đột nhiên dùng tay dính kem quẹt lên mặt Lâm Mậu, vì thế, người có sinh nhật hôm nay phản kích mở cuộc chiến, mọi người ầm ĩ bôi kem, tình cảnh lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Mà ở trong cảnh hỗn loạn, Hà Uyên không uống một giọt rượu nào ngồi ngay ngắn ở trung tâm sofa, nhàn nhã tự mình ăn bánh kem.

Lão Dao bị Lâm Mậu đuổi giết, trốn đến bên cạnh Hà Uyên, vừa định ra tay làm phát lên mặt Hà Uyên, ánh mắt người kia nguy hiểm quét đến, tay Lão Dao vừa dừng lại, ngón tay cực kỳ hiểu chuyện đổi phương hướng, “Ai nha, bánh kem hôm nay ngon thật.”

Nói xong, yên lặng chạy sang bên cạnh.

Y Bảo cùng chơi đùa với mọi người, nhưng ánh mắt lại dừng ở phía Hà Uyên, “Ài, sao mọi người đều không đi trét anh Hà Uyên vậy.”

Lão Dao, “Hôm nay anh ấy có thể bằng lòng để bọn anh náo loạn gaming house thành như vậy tuyệt đối đã là nể tình sinh nhật Mậu Mậu lắm rồi, bọn anh cũng không dám được đà lấn tới bôi kem lên mặt anh ấy.”

“Vì sao không thể ạ?”

“Đội trưởng của bọn anh có hơi mắc bệnh thích sạch sẽ, không muốn bị đánh thì cách anh ấy xa một chút.”

Y Bảo mất mát, “... Như vậy sao.”

Giản Ngôn Chi vừa mới bôi đầy mặt Giản Bác Dịch, lúc này cô đang tung tăng nhảy nhót lẻn đến phía sau Hà Uyên, duỗi tay phải vỗ vỗ vai anh.

Hà Uyên vừa nhìn sang phải, không có ai.

Vì thế anh lại quay sang trái, vừa mới quay mặt, chạm vào ngón tay Giản Ngôn Chi đã sớm để sẵn, mà trên ngón tay cô quệt một lớp kem.

Hà Uyên nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn Chi trong mắt đều là ý cười, “Muốn chết hửm?”

Lời nói thì như vậy, nhưng nghe vào lại không có nửa phần tức giận.

Giản Ngôn Chi chớp đôi mắt to, “Em không trêu anh, là anh tự mình xoay qua đụng vào.”

Hà Uyên híp mắt, duỗi tay giữ chặt lấy cổ tay Giản Ngôn Chi, “Giản Ngôn Chi, xem ra em vẫn chưa biết chữ chết viết thế nào rồi.”

“Ai da ai da, đau đau đau.”

Rõ ràng Hà Uyên không dùng sức, nhưng cô lại kêu to gọi nhỏ, anh thật sự cho rằng mình làm đau cô, nhưng không ngờ vừa buông lỏng tay ra, người nào đó làm vẻ mặt gian trá chạy đi, “Uyên Thần, anh dễ lừa quá đi.”

Hà Uyên cắn răng, thuận tay quệt ít kem trên bàn trà, đứng dậy đi về hướng Giản Ngôn Chi.

Từ lúc Giản Ngôn Chi quết kem lên Hà Uyên, Y Bảo đã nhìn bọn họ, cô ấy có chút nghi ngờ nói, “Lão Dao, không phải anh nói bôi kem anh Hà Uyên thì anh ấy sẽ tức giận sao?”

Lão Dao, “A? Đúng vậy.”

“Nhưng mà ban nãy chị Ngôn Chi bôi lên mặt anh ấy, nhìn qua hình như anh ấy không tức giận.”

Lão Dao vui vẻ uống rượu, “Haizzz, em nói Ngôn Chi sao, vậy thì bình thường.”

“Vì sao lại bình thường?”

Lão Dao cười một tiếng, một tay vòng qua bả vai Y Bảo, “Em gái nhỏ, muốn biết hả, đến đây đến đây, đi cùng anh trai, anh đây nói cho em nghe.”

Vẻ mặt Y Bảo mông lung bị lão Dao dẫn đi ăn gì đó.

Một bên khác, Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên đằng đằng sát khi đi theo phía sau vội vàng chạy về bên cạnh, “Ôi chao, em sai rồi, em sai rồi còn không được sao!”

Hà Uyên, “Biết sai có thể sửa không có tác dụng gì ở chỗ anh hết, có hối hận cũng đã muộn rồi.”

Giản Ngôn Chi rẽ vào một góc, hết đường. Cô quay đầu nhìn Hà Uyên, “Nào có ai ức hiếp người khác như anh vậy chứ.”

Hà Uyên tiến lên, hơi ấn cô ở trên tường, ngón tay dính kem khẽ quệt lên đôi môi cô, thấp giọng nói, “Cứ ức hiếp em đó, sao nào.”

Anh áp chặt, Giản Ngôn Chi nghiêng đầu, “Ôi chao, buông ra nào.”

Hà Uyên và cô ở góc rẽ chỗ huyền quan, bên kia có một đám ma men múa may loạn xạ, tổn thương lẫn nhau, không có ai chú ý đến bọn họ. Nhưng Giản Ngôn Chi vẫn không khỏi căng thẳng, mọi người cách bọn họ gần như vậy anh cũng dám làm càn.

“Anh có buông không.”

Hà Uyên buông lỏng, hạ mắt nhìn cô.

Đôi mắt ngập nước, còn do uống chút rượu nên vành tai và gương mặt đều phấn hồng. Yết hầu Hà Uyên lăn lộn, sau khi quay đầu lại nhìn mọi người một cái đột nhiên cúi đầu mút mạnh một ngụm trên môi cô.

Giản Ngôn Chi sửng sốt, ngay sau đó đẩy anh ra. Mà người này cũng thật sự bị đẩy đến lùi về một bước, đứng ở đó như cười như không nhìn cô.

Đáy lòng Giản Ngôn Chi run rẩy, cô cố giả bộ trấn tĩnh trừng anh, “Anh muốn chết à?”

Hà Uyên duỗi tay chỉ vào kem trên môi cô, “Sau khi trét cảm thấy làm như vậy quá lãng phí.”

“?”

“Cho nên vẫn nên tự ăn thôi.”

Giản Ngôn Chi sững sờ hai giây mới kịp phản ứng lại, “Thứ anh ăn vữa nãy không phải kem!”

Anh hôn chính là môi cô đó, kem bôi lên cũng chỉ có một chút bên môi cô thôi nhé!

“Không phải sao?” Hà Uyên nhướng mày, làm bộ muốn cúi người nữa, “Được vậy lần này anh ăn kem.”

“Nè!” Giản Ngôn Chi duỗi tay chống lên ngực anh, sau khi xác định anh không áp chế cô nữa thì chạy đi nhanh như một làn khói.

Hà Uyên nhìn bóng dáng cô, ý cười trong con ngươi càng đậm.

Một lát sau, anh ngồi lại trên sofa ăn bánh kem. Hai người cách nhau thật xa ăn đồ ăn, mà cảnh tượng ban nãy ở huyền quan đúng là không một ai nhìn thấy, chỉ là… nhân viên công tác uống đến mê man vô tình quay được.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng chí tác giả: Không biết xấu hổ, chỉ biết chiếm hời.

Đội trưởng đã bắt đầu có chút xấu xa: Môi cô ấy rất mềm… Sao cả người cô ấy đều mềm như bông vậy?

Đồng chí tác giả: Người ai cũng mềm OK?

Đội trưởng đã bắt đầu có chút xấu xa: Không thể, tôi chắc chắn cô ấy mềm nhất, sờ cô ấy thoải mái nhất.

Đồng chí tác giả: Hello? Anh từng sờ được mấy người rồi? Người mà anh nói hẳn là mấy tên đàn ông thối của gaming house này hả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio