Editor: Lạc Tiếu - //
Lúc trước khi trò chuyện cùng Lý thúc, ông ấy có tự giới thiệu mình là quản gia Lục trạch, mãi cho đến hôm nay, đi vào nhà Lục Châu, Đường Dĩ Tố mới biết được, "Lục trạch" là khái niệm như thế nào.
Đối với dân chúng bình thường như Đường Dĩ Tố mà nói, trong lý giải của cô, ở thành phố này, trừ khu trung tâm phải giữ lại dáng vẻ lịch sử ra, phần lớn đều là nhà cao tầng san sát, các loại khu trung tâm thương mại bao trùm.
Thẳng đến khi tới địa chỉ mà Lý thúc đưa cho, Đường Dĩ Tố bắt xe đến khu vực xa lạ này, cô mới phát hiện, ở địa phương phồn hoa náo nhiệt như nội thành vậy mà còn có một đám biệt thự yên tĩnh như vậy.
Chạy qua một mảnh rừng cây u tĩnh là con đường dẫn tới tiểu khu, xích tới một chút là tầng tầng trạm kiểm soát canh phòng nghiêm ngặt, sau khi xác nhận thân phận của Đường Dĩ Tố, vệ sĩ và bảo vệ ngoài cửa tiểu khu lúc này mới thả người. Mãi cho đến đi đi đến trước Lục trạch, Đường Dĩ Tố mới sâu sắc cảm nhận được, chênh lệch giữa người thường và kẻ có tiền lớn bao nhiêu.
Trước đây cô cũng biết giá trị con người của Lục Châu xa xỉ, nhưng cuộc sống bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của Đường Dĩ Tố. Khi ở đoàn phim, ngay cả một trợ lý Lục Châu cũng không có. Trừ khi vô cùng bận rộn, nếu không, phần lớn thời gian anh đều cùng mọi người cùng ra cùng vào, chênh lệch giữa người với người thoạt nhìn cũng không lớn như vậy.
Hiện tại đứng ở trước cửa Lục trạch, nhìn Lý thúc đang cười tủm tỉm đi về phía mình, cả người Đường Dĩ Tố có chút không được tự nhiên.
Vết thương trên chân rõ ràng đã sớm khỏi, lúc này giống như là chưa cắt bột thạch cao, tư thế đi đứng của cô cũng trở nên quái quái.
Cũng may, Đường Dĩ Tố tuy rằng làm chuyện khác không được, nhưng năng lực che dấu cảm xúc vẫn có, thần sắc như thường đi theo Lý thúc vào trong.
Từ cửa lớn đi vào trong nhà cũng cách một đoạn đường ngắn, Lý thúc vừa đi, vừa giới thiệu cho Đường Dĩ Tố đại khái kết cấu của Lục trạch, từ lai lịch cho đến phân bố phòng ốc bây giờ, ngay cả tình huống người hầu bên trong cũng khai sạch sành sanh.
Ban đầu, Đường Dĩ Tố nghe còn cảm thấy rất mới lạ, sau càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, mơ hồ có loại cảm giác như Lý thúc đang muốn bàn giao lại Lục trạch cho cô.
Thật vất vả mới tìm được thời cơ, Đường Dĩ Tố nhanh chóng đánh lạc hướng khỏi đề tài kỳ quái này, cô vội hỏi: "Lý thúc, tình huống gần đây của Lục Châu ra sao?"
Lý thúc nghe được câu hỏi của Đường Dĩ Tố, ông kinh hỉ nói: "Thiếu gia đang thay thuốc, chờ sau khi bác sĩ Trần xuống đây, tôi sẽ lên nói với thiếu gia Dĩ Tố tiểu thư đã tới. Ngài ấy hẳn sẽ rất vui."
Đường Dĩ Tố nghe xong cảm thấy có chút sai sai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không ra vấn đề, chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Còn đang thay thuốc à... Vết thương trên người rất khó lành sao?"
Nói, Đường Dĩ Tố bất giác sờ sờ túi xách mình đang đeo.
Bên trong có một cái chai nhỏ, trong chai đựng linh tuyền đông lạnh đêm qua cô đã lấy từ ngọc bội.
Lúc Đường Dĩ Tố vào đoàn phim, ngọc bội bị cô để ở nhà, mãi cho đến sau khi trở về, mới bắt đầu tranh thủ thời gian dùng ngọc bội ngâm lấy linh tuyền để sử dụng.
Trừ mỗi ngày cho Đường Táo sử dụng ra, Đường Dĩ Tố còn dùng cho bản thân mình.
Bất quá rất nhiều người biết lần này bị thương này của cô, miệng vết thương tốt ngay sau một đêm có vẻ quá mức khoa trương, cho nên Đường Dĩ Tố sử dụng biện pháp uống, vừa lúc thanh lọc chất dơ trong cơ thể trong khoảng thời gian này.
Lục Châu là vì cô nên mới bị thương, trong nhà có bảo bối, Đường Dĩ Tố dĩ nhiên cũng muốn đưa cho anh một phần, giúp anh bớt chịu khổ một chút.
Lý thúc nghe câu hỏi của Đường Dĩ Tố, dường như rất sợ cô hiểu lầm, ông vội vàng giải thích: "Dĩ Tố tiểu thư yên tâm, tuy rằng thiếu gia không gần nữ sắc, nhưng ngài ấy tuổi trẻ, thân thể cường tráng, chút thương tích này không làm khó được, tuyệt đối sẽ không lưu lại di chứng."
"Chỉ là lần bị thương này của thiếu gia làm không ít chuyện bị trì hoãn, sau khi ngài ấy tỉnh lại, phải lập tức bắt đầu làm việc, thời gian công tác mỗi ngày đều nhiều hơn mười lăm tiếng đồng hồ, hễ mà ý thức thanh tỉnh là lại tranh thủ làm việc."
"Tôi liều cái mạng già này kháng nghị, nhưng thiếu gia cũng không nghe, bởi vì mỗi ngày quá bận rộn, miệng vết thương không thể nào tốt nổi. Cho nên hiện tại tôi mới mặt dày làm ơn Dĩ Tố tiểu thư, chờ lát nữa sau khi gặp thiếu gia, nếu có thể cô hãy khuyên ngài ấy một chút, được không?"
Thấy người lớn tuổi thành khẩn nhìn mình, Đường Dĩ Tố thật sự không thể cự tuyệt, đành phải nói: "Chờ lát nữa tôi sẽ tận lực thử xem."
Lý thúc vừa nghe, tức khắc cười nói: "Thiếu gia mạnh miệng mềm lòng, chắc chắn sẽ nghe cô."
Vừa dứt lời, đã thấy bác sĩ Trần từ trên lầu đi xuống, Lý thúc tiến lên nói chuyện vài câu, sau đó quay sang nói với Đường Dĩ Tố: "Dĩ Tố tiểu thư, mời."
Tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra, mặt Lục Châu lộ ra ngoài: "Lý thúc, tôi không có... Dĩ Tố?"
Đường Dĩ Tố nhìn Lục Châu vừa mở cửa, vừa đang cài nút áo, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hơi quen quen.
Đây chẳng phải là cảnh tượng y như lần trước ở đoàn phim, buổi tối hôm đó Đường Dĩ Tố gõ cửa phòng Lục Châu sao.
Chỉ là lần này khác với hồi quẫn bách ở khách sạn khi đó, kinh ngạc qua đi, Lục Châu vừa đỏ mặt vừa nhíu mày nói: "Sao em lại ở đây."
"Em lại đây thăm anh." Đường Dĩ Tố nói.
"Lý thúc dẫn em vào?"
Đường Dĩ Tố gật gật đầu.
Trong nháy mắt này, Đường Dĩ Tố rốt cuộc hiểu rõ, sau khi cô tiến vào Lục trạch, vẫn cảm thấy có chỗ nào sai sai, thì ra vấn đề là ở đây.
Lần này cô tới đây là do Lý thúc an bài, Lục Châu dường như cũng không biết Đường Dĩ Tố sẽ tới đây vào thời gian này.
Bất quá, anh chỉ trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn mở cửa, nghiêng người nói với Đường Dĩ Tố: "Mời vào."
Lần trước bước vào phòng, Đường Dĩ Tố mang theo đầy ngập nghi vấn, lần này cô đã có đáp án, chỉ tiếc Lục Châu tựa hồ khác với trước đây.
Trên mặt Đường Dĩ Tố không hiển hiện ra, trong lòng lại có vài phần thấp thỏm.
Sau khi vào cửa, bố trí phòng của Lục Châu có vài phần tương tự với phòng của khách sạn lần đó, thư phòng và phòng ngủ một trái một phải, ở giữa còn có một phòng khách loại nhỏ, bất đồng chính là, mỗi gian phòng đều lớn gấp hai lần phòng khách sạn, thiết kế phòng mang theo vài phần phong vị phục cổ, mỗi chỗ đều vô cùng tinh tế.
Ngồi xuống ghế, hai người đều không biết nói gì, Đường Dĩ Tố đành phải dẫn đầu mở miệng: "Lần trước em có gọi điện thoại cho anh, điện thoại là Lý thúc bắt máy. Em với ông ấy đã hẹn gặp hôm nay... Anh không biết em sẽ tới sao?"
Lục Châu nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Anh biết."
Nhưng mà vẻ mặt vừa nãy của anh, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc mà.
Đường Dĩ Tố trong lòng thắc mắc, lại nói: "Nghe Lý thúc nói, thương thế của anh còn chưa lành..."
"Đã lành rồi." Lục Châu lập tức cắt ngang, ngay sau đó lại bổ sung, "Lý thúc thích nói hươu nói vượn, lời ông ấy nói em đừng tin hết, hiện tại anh bị bệnh là do công tác thôi, không liên quan tới em."
Đây là lần đầu Đường Dĩ Tố nhìn thấy một Lục Châu như vậy. Trước đây khi hai người trò chuyện, đều là do anh chủ động dẫn dắt đề tài, nhưng lần này Đường Dĩ Tố bắt chuyện, lại có cảm giác không biết nói gì, dường như anh vẫn luôn bắt bí cô.
Này không đúng, trước kia Đường Dĩ Tố còn không xác định được tâm ý của anh, cho nên mới không dám tin tưởng, nhưng rõ ràng Lục Châu vừa mới cứu cô, vì cái gì thái độ hiện tại lại khác với trước đây?
Bỗng nhiên, Đường Dĩ Tố nghĩ đến chuyện trước khi sự cố phát sinh, sau khi cô nói vài lời với Lục Châu, mấy ngày sau hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Giờ phút này, thấy bộ dáng xụ mặt của anh, không biết vì sao Đường Dĩ Tố lại bất giác cảm thấy Lục Châu nhìn từ góc độ này cực kỳ giống với Đường Táo.
Giống nhau ở ngũ quan rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, giống nhau ở gương mặt nghiêm túc nhìn như đang giận dỗi.
Nghĩ đến Đường Táo, ý nghĩ chợt lóe qua đầu Đường Dĩ Tố, bỗng nhiên cô chợt hiểu rõ hiện tại Lục Châu đang ầm ĩ khó chịu cái gì.
Đường Dĩ Tố nhẹ giọng nói: "Vậy anh đừng quá vội công tác, thân thể mệt mỏi thì không chỉ có chính anh khó chịu, người quan tâm anh cũng sẽ vì vậy mà lo lắng."
Lục Châu nghe được lời nói của Đường Dĩ Tố, quay đầu lại nhìn, lại thấy cô đang nhìn mình chăm chú, thực hiển nhiên, người quan tâm anh trong lời nói của cô, là bao gồm cả chính cô.
Anh đột nhiên quay đi.
Tuy rằng Lục Châu xoay người rất nhanh, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn luôn cẩn thận quan sát, nhanh chóng phát hiện ra, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được đôi tai của anh vậy mà lại ửng hồng lên.
Quả nhiên là như thế này!
Sau khi xác nhận xong, tâm tình thấp thỏm của Đường Dĩ Tố lập tức biến mất, đã chứng kiến qua tính tình của Đường Táo, chút khó chịu nhỏ nhoi này của Lục Châu, cô căn bản không để trong lòng. Đường Dĩ Tố mở túi xách, lấy ra bình pha lê nhỏ đựng linh tuyền đông lạnh để trên bàn.
"Đây là thuốc mỡ gia truyền nhà em, dù cho uống hay bôi ngoài da đều rất tốt với miệng vết thương của anh." Đường Dĩ Tố nói, duỗi ra cánh tay của mình, "Những vết thương ngày đó bị đè trúng, còn có rất nhiều vết thương nhỏ của em đều đã khỏi, không tin anh nhìn xem."
Ánh mắt Lục Châu bất giác lướt qua cánh tay Đường Dĩ Tố, chỉ thấy tay cô tinh tế trắng nõn, đừng nói miệng vết thương, một chút tì vết cũng không có, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu vào làn da, ngón tay vừa dài lại thon nhỏ, móng tay đều là màu hồng nhạt.
Lục Châu nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Đường Dĩ Tố nhìn bộ dáng kia của anh, cũng vươn hai đùi ra khoe. Mùa hè nắng nóng, cô mặc quần ngắn, hai chân vừa dài vừa thẳng, nhìn Lục Châu nói: "Vết thương trên đùi cũng không có đâu."
Lần này Lục Châu nhìn cũng chưa nhìn, mặt đã trực tiếp đỏ.
Đường Dĩ Tố nhìn dáng vẻ không giấu được cảm xúc của anh, còn thẹn thùng hơn so với Đường Táo nhà mình, tức khắc nhịn cười không được.
Lục Châu vừa nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn cô: "Em cười cái gì?"
Gương mặt anh còn phiếm hồng, cho nên tuy rằng biểu tình thoạt nhìn nghiêm túc mười phần, nhưng đối với Đường Dĩ Tố mà nói, một chút lực sát thương cũng không có.
Cô nhanh chóng nghiêm mặt trả lời: "Không có gì hết."
Anh biết rõ Đường Dĩ Tố cố ý, nhưng lại không thể làm gì.
Nhìn Lục Châu bối rối, cô cũng biết giỡn vừa phải là được, dù sao vết thương trên người anh vẫn chưa tốt, cảm xúc quá kích động có lẽ sẽ liên lụy tới miệng vết thương.
Trước khi đi, Đường Dĩ Tố nghiêm túc cường điệu một lần nữa với anh về cách sử dụng và công hiệu của linh tuyền đông lạnh.
Tuy rằng vẻ mặt Lục Châu vẫn không vui, nhưng anh lại kiên trì tiễn cô ra tới tận ngoài tiểu khu.
Hiện tại anh bị thương không thể lái xe, vốn định để tài xế chở Đường Dĩ Tố về nhà, bất quá cô muốn tự mình gọi xe, trước khi bước lên xe, Đường Dĩ Tố còn không quên quay đầu lại nói: "Em đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt, lần sau gặp."
Lục Châu đứng tại chỗ, mãi cho đến khi xe chở Đường Dĩ Tố biến mất trong tầm mắt, anh mới xoay người, chậm rãi trở về nhà.