Editor: Lạc Tiếu - //
Tuy vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc, có vẻ không khác biệt lắm so với bình thường, nhưng chỉ cần là người quen thuộc, tất nhiên có thể nhìn ra được giờ phút này tâm tình của Lục Châu vô cùng tốt.
Mãi cho tới khi trở lại phòng, phát hiện cái bình nhỏ trên bàn kia không thấy đâu, sắc mặt Lục Châu trầm xuống, nhanh chóng bước xuống lầu.
"Lý thúc."
Lý thúc quay đầu lại, kỳ lạ hỏi: "Thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Vừa nãy thúc có vào phòng tôi không?" Lục Châu có chút sốt ruột, vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
"Má Trương có đi thu dọn một chút, thiếu gia làm sao vậy, bị mất đồ vật gì sao?" Lý thúc nói.
Lục Châu nghe xong, vừa định hình dung ra bộ dáng của bình pha lê, bỗng nhiên anh chợt phản ứng lại, ánh mắt lập tức thu hồi, trực tiếp dừng ở trên người Lý thúc.
Vẻ nôn nóng trên gương mặt lập tức biến mất, Lục Châu trầm mặt xuống, lạnh giọng: "Lý thúc."
Thần sắc Lý thúc nghiêm chỉnh, biết không thể lừa gạt được nữa, ông lập tức đi đến chỗ tủ lạnh, ngoan ngoãn lấy ra một cái bình nhỏ, thấp giọng nói: "Thiếu gia, lễ vật do Dĩ Tố tiểu thư mang đến, ngài cũng đừng vứt bỏ."
Lục Châu nhìn cái bình kia một cái, lại không vội cầm lấy, mà là nhìn quản gia nhà mình: "Việc hôm nay Dĩ Tố đến đây, sao thúc lại không nói trước với tôi."
Lý thúc cúi đầu: "Lần trước thiếu gia có dặn, không cho Dĩ Tố tiểu thư lại đây."
"Cho nên thúc lén lút sắp đặt?" Lục Châu nói, "Lý thúc, loại sai lầm này trước nay thúc chưa bao giờ phạm qua."
Lý thúc là quản gia ở Lục gia lâu năm như vậy, dĩ nhiên biết loại sai lầm này nhìn như không lớn, kỳ thật đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của anh.
Nhưng mà... Nhiều năm trôi qua như vậy, thiếu gia khó khăn lắm mới thích một người, vì người đó mà ngay cả mạng cũng muốn bỏ, hiện tại lại xảy ra chút rắc rối nhỏ, ông thân là bậc cha chú, sao lại có thể ngồi yên không nhìn.
Lý thúc cúi đầu nói: "Thiếu gia, đây cũng là lòng tốt của Dĩ Tố tiểu thư, sau lần đầu tiên gọi điện thoại cho ngài, biết ngài vẫn còn dưỡng thương, cô ấy không còn chủ động liên lạc, mỗi lần có chuyện đều tìm tôi, chứng tỏ cô ấy vô cùng quan tâm thiếu gia."
"Lễ vật Dĩ Tố tiểu thư mang đến lần này, tuy rằng giản dị, cũng là một mảnh tâm ý, cô ấy vừa mới cắt thạch cao không bao lâu đã ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chỉ vì nhìn thiếu gia một cái..."
"Đủ rồi." Lục Châu nhịn không được cắt ngang lời Lý thúc.
Lý thúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy mặt thiếu gia nhà mình đã bắt đầu phiếm hồng, ông mau chóng nhân cơ hội này đẩy cái bình vào tay Lục Châu: "Vậy thiếu gia, cái bình này......"
Lục Châu nhận lấy, xoay người chuẩn bị đi, nhưng đi đến một nửa, anh lại xoay người lại, nói với Lý thúc: "Không phải tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô ấy, chỉ là không hy vọng cô ấy bởi vì nguyên nhân này mới... Dĩ Tố có thể đến đây, tôi rất vui mừng, bất quá lần sau thúc không thể tái phạm."
"Dạ, thiếu gia!" Trong lòng Lý thúc lập tức nở hoa.
Vài ngày sau, mắt thấy vết thương trên người Lục Châu càng ngày càng tốt, ngay cả bác sĩ cũng ngạc nhiên than thở, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao, chỉ có Lý thúc nghĩ tới việc Đường Dĩ Tố đã tới hôm đó.
Người bình thường đương nhiên sẽ không hoài nghi đến cái bình kia, Lý thúc chỉ cho là sức mạnh của tình yêu, lặng lẽ truyền tin tức tốt này nói cho những người Lục gia đáng tin cậy, chỉ có Lục Châu mở ngăn tủ ra, nhìn bình thủy tinh chỉ còn một nửa lượng nước, lâm vào trầm tư.
- --
Lạc: Thông báo nhỏ, ta đã về