Sân bay
"Anh Cường ngố, bên này bên này!"
Thanh âm ngọt ngào làm cho người ta nhịn không được quay đầu lại, liền thấy một người mặc áo da bó sát, quản gia Tề Lưu Hải, đi cùng một cô gái đáng yêu mặc áo choàng đang hướng về phía một người khác vẫy vẫy, làn da cô gái nõn nà, mềm mại làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Anh Cường đang tìm kiếm tiểu thư xung quanh, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, khuôn mặt anh vốn đen thui nay lại đen thêm một tầng nữa. Tiểu thư, đừng có gọi là Cường ngố có được không, tuy rằng mọi người vẫn gọi tôi là Cường ngố, nhưng chỗ này đông người như vậy, cô cũng nên giữ thể diện cho tôi chứ.
"Tiểu thư, không có hành lí sao?"
Thực buồn bực, tiểu thư tại sao lúc này đã trở lại, những năm trước đều là khi kì nghỉ hè kết thúc lão gia mới cho tiểu thư về nhà, nhìn điệu bộ của tiểu thư thì hẳn là trốn về rồi.
"Hì hì, tôi trốn về đó, đến cả quần áo còn chưa thay, lấy đâu ra hành lí!" Hoàng Anh Nhi đáng yêu vô cùng, thân thiết chạy đến ôm cánh tay anh Cường đi ra ngoài.
"Tiểu thư, cô không nên đắc tội với sư phụ." Anh Cường lắm mồm run rẩy nói, tập mãi thành thói quen rồi.
"Không có đâu, tôi đâu dám đắc tội với ông ấy, chỉ là thừa lúc ông ấy đang ngủ, tôi liền cắt tóc cho ông ấy, ai biết đâu ông ấy tỉnh dậy rồi chạy khắp nơi đuổi theo tôi, còn muốn đánh tôi, cho nên tôi mới bỏ chạy lấy mạng đây."
Không còn gì để nói.
"Ba mẹ có nhà không? Có nhớ tôi không?" Anh Nhi nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài xe, mới một tháng không gặp mà đã nhớ không chịu nổi.
"Phu nhân ở nhà, lão gia đi tham dự cuộc thi bắn súng tuyển vợ của con trai của bạn ông ấy rồi." Anh Cường lái xe, nhìn tiểu thư qua gương chiếu hậu, tiểu thư nhà mình vẫn còn hiếu động lắm, cả ngày đều luôn mồm, luôn tay luôn chân.
"Cái gi? Bắn súng tuyển vợ? Nghe thú vị ghê, ở đâu vậy, có xa hay không?" Nghe thấy lời nói của anh Cường, Anh Nhi đang tựa vào cửa kính xe liền ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên nhìn người đang lái xe phía trước là anh Cường.
"Ngay tại Vân Ưng Bang, võ đường dưới lòng đất, ở dưới khách sạn Starlight đó." Nhìn thấy ánh mắt như con sói đói của tiểu thư, bỗng nhiên có cảm giác mình vừa nói sai rồi, tại sao lại quên mất tính tình của tiểu thư cơ chứ.
"Vậy còn chờ cái gì nha, chạy nhanh đi, mau tới khách sạn Starlight, hắc hắc . . ."
"Nhưng mà lão gia cũng ở đó, nếu đụng phải lão gia, chưa biết chừng cô lại bị phạt đó!"
"Chẳng sao hết, chỗ đó lớn như vậy, muốn gặp phải baba cũng khó ý chứ, haha. . ."
Trong võ đường Vân Ưng Bang dưới lòng đất, vô số cô gái đang chờ xuất phát, đứng chỉnh tề, cùng đợi ra lệnh.
"Chấn Bằng, tới rồi, mời vào!" Ông Vương vừa nhìn thấy bạn tốt đến liền cười lớn nghênh đón.
"Vương Hạo, sắp xếp thế nào rồi?" Hoàng Chấn Bằng bước vào, trên người mặc một cái áo đen.
Hai người bước vào căn phòng khách, một chàng trai anh tuấn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, thấy hai người bước vào thì liền đứng dậy.
"Chào bác!" Vương Minh Khải khuôn mặt không chút thay đổi cất tiếng chào, trên người mặc một bộ đồ màu đen, vóc dáng cao trên m, sống mũi cao, làn da láng bóng, đôi môi hơi mỏng, lại khiến người ta có cảm giác con người này thật sắc bén.
"Đây là Minh Khải sao, mấy năm rồi không gặp, không nhận ra cháu nữa rồi!" Tuy rằng là anh em tốt với Vương Hạo, nhưng họ luôn bận rộn với sự nghiệp của mình, gặp nhau cũng không nhiều, đã nhiều năm không gặp Vương Minh Khải, ông Chấn Bằng hài lòng nhìn Minh Khải, nếu không phải là ông không muốn cho con gái dính vào con đường hắc đạo, ông nhất định gả con gái mình cho hắn.
Vốn năm đó Hoàng Chấn Bằng cùng Vương Hạo cùng nhau sáng lập Vân Ưng Bang, nhưng sau này vợ của Chấn Bằng bị thương khiến ông lui về tuyến sau, dấn thân vào con đường bạch đạo, cho dù như vậy, hàng năm Hoàng Chấn Bằng vẫn cho con gái bảo bối đi học tập các loại kĩ năng phòng thân, không cho nó thư giãn.
Ông trùm Vân Ưng Bang lúc này đã dẫn đầu cả giới hắc bang của Châu Á, lại khống chế được cả mạch máu kinh tế ngầm của Châu Á.
"Bác với cha ngồi trước đi, con ra ngoài sắp xếp một chút!", Vương Minh Khải đứng dậy đi ra ngoài.
"Thiếu chủ, tất cả đều chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu rồi!" Nhìn thấy Thiếu chủ đi ra ngoài, anh Thiệu cất bước tiến lên.
"Được, vậy bắt đầu đi!" Thấy tất cả đã chuẩn bị xong, những cô gái đang nhìn mình đầy ái mộ, Vương Minh Khải trong lòng cười nhạo một cái, thật nông cạn, nếu không phải vì lợi ích riêng, thì làm gì có nhiều cô gái muốn làm vợ hắn đến vậy.