"Này Vương Hạo, những cô gái ở đây đều đấu súng thật sao? Nếu bị thương nặng hoặc là trúng đạn bỏ mạng ở đây thì sao, hay là từ bỏ ý định này đi!" Nhìn những cô gái đang đi vào cửa hiểm trên màn hình, có người vừa mới tham gia mà đã bị thương, ông Chấn Bằng không khỏi mở miệng nói.
"Không phải, viên đạn trong súng của bọn họ không khác gì lắm so với châm gây tê, thiết bị trong đó cũng không nguy hiểm đến tính mạng, có điều bọn họ đều không biết chuyện này, cùng lắm cũng chỉ bị thương da thịt một chút, có người vừa mới bắt đầu đã bỏ cuộc, với thân phận của Minh Khải thì vợ nó không được sợ hãi những thứ này!" Nhìn những cô gái lần lượt ngã xuống trên màn hình, Vương Hạo không khỏi thất vọng nói.
"Ra vậy!"
Anh Nhi đi theo anh Cường tiến vào đại sảnh ngầm dưới lòng đất, vừa lúc bảo vệ chính là thuộc hạ trước kia, biết anh Cường là thủ hạ của nhị bang chủ ngày trước, cho nên liền trực tiếp cho đi qua.
Anh Cường thấy tên bảo vệ còn chào hỏi mình, không biết nên khóc hay nên cười, vốn đã tính toán nếu bị ngăn lại thì liền chạy thật nhanh mang tiểu thư về nhà, nhưng xem ra thất bại rồi, tên bảo vệ không hỏi một tiếng mà còn lập tức cho vào.
"Oa, anh Cường, anh thật lợi hại quá, ngay cả bảo vệ cũng đều biết anh, anh rốt cuộc là biết những gì vậy. . . trước hết anh cứ nhớ kĩ đi, về nhà rồi tôi tra hỏi anh sau." Anh Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy tên bảo vệ nhiệt tình với anh Cường như vậy, lập tức giương nanh múa vuốt tra hỏi anh Cường, có điều không đợi anh Cường trả lời, cô đã bị những thứ thú vị trước mắt thu hút sự chú ý.
Trông thấy một đám gái xinh bị đưa ra ngoài, Anh Nhi ngây ngẩn cả người, thấy người chỉ huy phía trước, cô lập tức tiến lại hỏi.
Anh Thiệu đang chỉ huy thuộc hạ mang những cô gái bị thương đằng sau ra ngoài, cảm giác có người kéo tay áo mình, cứ tưởng đó là thuộc hạ liền mắng.
"Mẹ nó, việc gì, Không thấy ta đang bận à?"
Nhìn lại thì hóa ra là một cô bé đáng yêu, liền vui vẻ ra mặt.
"Này em gái, em là ai, tại sao lại chạy đến đây, mau rời khỏi đây đi, ở đây rất nguy hiểm." Đã vào được đến đây thì chắc chắn là người có gia thế rồi, vì vậy anh Thiệu không cho thuộc hạ bắt Anh Nhi.
"Nè, anh đẹp trai ơi, các anh đang làm cái gì vậy, tại sao những cô gái kia lại bị nâng ra ngoài vậy?" Anh Nhi thấy đối phương mỉm cười với mình, cũng mỉm cười ngọt ngào đáp lại.
"À, bọn họ hả, có nhìn thấy không, bọn họ đều muốn lấy được viên ngọc kia, ai lấy được trước là người thắng cuộc." Sợ cô bé đáng yêu này sẽ phá hỏng cuộc thi chọn vợ, cho nên anh Thiệu cũng chỉ nói một nửa.
Vừa mới nói xong liền thấy một bóng người vụt qua, Anh Thiệu phục hồi tinh thần lại mới thấy là cô bé đáng yêu lúc nãy đã vội vàng lao bổ vào trong rồi, hắn sợ tới mức đang định vào trong lôi cô bé ra, kết quả phát hiện có người còn nhanh hơn cả mình, hóa ra là anh Cường, hắn buồn bực túm lấy cánh tay anh Cường.
"Này, Cường, sao cậu lại tới đây, nhị bang chủ đang ở trên lầu đó."
"Tôi không tìm lão gia, tôi đang tìm tiểu thư nhà chúng tôi."
"Tiểu thư? Tiểu thư nhà cậu đến đây làm gì. . . . Ách. . . . Em gái vừa vọt vào đây không phải là tiểu thư nhà cậu chứ?" Anh Thiệu bỗng nhiên có cảm giác sắp có đại họa rồi, nhị bang chủ nổi tiếng là yêu thương vợ con, nếu tiểu thư sơ sẩy bị thương, bang chủ kia chắc chắn không tha cho hắn.
"Thông minh! Đúng là tiểu thư đó!"
"Vậy sao hồi nãy cậu không cản cô ấy lại, bây giờ phải làm sao, nếu ở trong kia cô ấy bị người khác đánh, mạng nhỏ này của tôi cũng không còn. . . . . Hy vọng vừa mới vào đã bị trúng đạn, trực tiếp nâng cô ấy ra ngoài, ngàn vạn lần đừng để bang chủ nhìn thấy~ " Anh Thiệu thân là cận vệ của Thiếu chủ, tất nhiên biết đạn trong súng đều là thuốc gây mê, bị trúng một đạn cùng lắm là ngủ một giấc, trông thấy cửa hiểm đang bị đóng vào, hắn thấp giọng cầu nguyện, hy vọng chúa có thể nghe thấy tiếng hắn, tha cho hắn một mạng.
Cửa hiểm này nửa tiếng mới mở ra một lần, mười phút sau sẽ tự động đóng cửa, chỉ có Thiếu chủ là biết mật mã, còn lại không ai có thể mở ra, đây không phải là chui đầu vào lưới rồi sao.
"Nếu tiểu thư bị người khác bắn một phát, tôi đây cũng xong luôn!" Anh Cường buồn rầu nói.