ngày sau
- Không hay rồi... - Thư kí của nó gõ cửa bước vào phòng - Bộ sưu tập sắp ra mắt của chúng ta ở chi nhánh Hàn Quốc đã bị ăn cắp rồi!
- Sao cơ? - Nó nhíu mày
- Tôi vừa nhận tin, Trịnh Nhật vừa cho ra mắt công ty thời trang.... Giám đốc chính là Choi Anna, tiểu thư Trịnh Nhât.... Hơn nữa, cô ta chính là người mẫu của công ty chúng ta hai năm rồi vừa vừa mới xin nghỉ cách đây hơn một tháng..... Vừa rồi cô ta mới lôi kéo một số đại diện của chúng ta trong bộ sưu tập sắp tới về công ty cô ta.... Trịnh Nhật vừa ra mắt bộ sưu tập ấy.... Giờ chúng ta không thể nào...
- Tôi hiểu rồi.... - Nó mím chặt môi - Đặt tôi một vé máy bay sang Hàn trong một tiếng nữa. Còn nữa, không được thông báo cho các phó giám đốc biết. Nhất định không được. - Nó gọi qua cho Sam - Chị Sam, chị nghe thông tin chưa???... Rồi, giờ chị cứ an tâm ở lại đây giải quyết chuyện công ty, em sẽ tự mình sang Hàn lo liệu, nhất định chị không được cho đám kia biết, thế nhé! Tạm biệt chị. Giờ em ra sân bay đây!
Nó bất chợt nghĩ đến người con gái - vị hôn phu của Windy. Cô gái này, có một điều gì đó rất quen
- Choi Anna.... Trịnh Nhật Uyên.... Là cô sao????? - Nó nghiến răng - Được lắm, xem như cô lợi hại......
-----------------
Vừa bước xuống máy bay ở Seoul - thủ đô Hàn Quốc, nó đã đi thẳng đến công ty. Bàn giao công việc và lấy một số giấy tờ cần thiết, nó chạy thẳng đến ngôi biệt thự của cả nhóm ở vùng ngoại ô.
Nó lao đầu vào thiết kế bộ sưu tập mới, suốt ngày giam mình trong phòng đến mức quên cả ánh sáng mặt trời
ngày sau
Nó thẩn thờ bước đi trên bãi biển cát vàng
Ba ngày làm việc quá sức, chỉ ăn qua loa vài thứ, nhìn nó trông thật tiều tụy
.....
Bệnh viện Seoul
- Đây là đâu???? - Nó mở mắt ngồi dậy. Định hình một lúc, nó mới thấy mình đang trong bệnh viện
- Chị tỉnh rồi à? - Một cô bé bước vào, dân bản địa nhưng nói tiếng Việt lưu loát - Chị nghỉ chút nữa đi, em có mua cháo cho chị đây. Chị chỉ bị ngất xỉu do kiệt sức thôi. Ngủ chốc nữa là khỏe.
- Chị..... Cảm ơn em.... - Nó mỉm cười đón nhận bát cháo từ một cô bé không hề quen biết - Nhưng sao...
- Em thấy chị bị ngất ngoài biển nên gọi cấp cứu đưa chị vào bệnh viện. Chị không sao chứ???? Nhưng..... Chị có phải là Wendy Nguyễn không????
- Phải.... - Nó gật đầu - À, em tên gì?????
- Dạ, em tên Park Yu Sin. Em là người Hàn gốc việt. Bố em là người Hàn, mẹ là người Việt. Em sống ở Việt Nam từ nhỏ, mới sang Hàn được năm à. Năm nay em đang học lớp . Tên tiếng Việt của em là Lâm Phương Nghi.
- Thế à.... Em dễ thương thật đấy.....
- Thật sao chị????? - Mắt cô bé sáng lên - Chị ơi, em muốn làm người mẫu giống chị..... Chị cũng đẹp lắm, hệt như một nữ thần..... Nhưng, em không đủ cao.....
- Vậy à????? - Nó bỗng nảy ra một ý tưởng - Em có muốn đến Sanding làm việc không????
- Thật sao chị????? - Cô bé tròn mắt - Trước đây em đã từng cùng các bạn của em đi dự tuyển người mẫu cho Sanding, nhưng do không đủ chiều cao nên đã bị loại....
- Không sao đâu. Sanding sắp ra mắt một bộ sưu tập nhưng đang thiếu người mẫu, em nhất định sẽ rất hợp đấy. Em gọi các bạn em hỏi ý kiến thử em nhé!
- Dạ vâng ạ.... Cảm ơn chị..... - Cô bé nhảy cẫng lên vui mừng - Cảm ơn chị....
Cô bé chạy vụt ra khỏi phòng:
- Chị ăn đi nhé, em đi gọi cho bạn!!!!
hìn theo bóng lưng của cô bạn nhỏ vừa quen biết chạy đi như một chú thỏ con, nó bỗng mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ nhõm