Tiệc mỗi lúc một đông. Pie nhìn quanh, chú ý đến những cái đầu cao nhấp nhô. Những chỗ đông người đã tìm hết, chỉ còn những khoảng nhỏ trong buổi tiệc.
-Cô không cần nói gì nữa!-Tiếng Huy phát ra
-Em không còn cơ hội nào nữa sao? Em thật sự đã rất hối hận, sẽ không làm vậy nữa đâu mà.
-Không cần.
-Tại sao chứ?
-Cô không hiểu sao?-Huy dồn Lâm Hân vào tường- Thứ tình yêu gì đó, tôi đã lầm, cô không phải người tôi tìm.
Pie nấp chăm chú lắng nghe. Đúng như những gì bọn kia kể, giữa Huy và cô bé kia đã từng có tình cảm với nhau. Và có thể đó chính là Lâm Hân.
-Em không tin ngoài em ra anh có thể yêu ai khác
-Cô đánh giá bản thân mình cao như vậy sao? Thế thì tôi sẽ cho cô thấy. Pie! Ra đây đi!!!
Pie lại bị một phen giật bắn, không thể hiểu nổi tại sao mỗi lần nấp đều bị Huy phát hiện. Không hiểu tại sao luôn. Pie đành mò mặt ra trình diện. Ngay khi Pie đến gần, Huy đã khoác tay lên vai cô bé rất thân mật
-Đây là Pie. Bạn gái tôi.
Lâm Hân nhìn Pie rất hung tợn, cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé. Pie thì không như vậy, với những người mới quen cô bé phải điềm đạm để dò la tình hình.
-Chào, tôi tên là Pie. Bạn là bạn của Huy hả?
Lâm Hân chẳng thèm trả lời câu hỏi. Quay sang nhìn Huy.
-Anh...có phải anh chỉ làm vậy để chọc tức em?
“Con nhỏ này, bị lụy vì tình quá rồi. Tên máu lạnh này có gì mà nổi điên lên thế chứ. Cho mình là bỏ quách cho xong “-Pie nghĩ thầm.
-Chọc tức cô có lợi gì cho tôi?
- Ai mà biết, con nhỏ này có khi anh chỉ vừa mới gặp rồi lấy nó ra làm tấm chắn cho mình. Em muốn có bằng chứng?
-Cô muốn có bằng chứng chứ gì.
Bỗng!!!
Một sự việc bất ngờ đổ ập lên đầu Pie. Một cái khóa môi từ Huy khiến Pie chẳng kịp phản ứng, toàn thân tê liệt. Mắt cô bé mở to nhìn mặt câu ta ở khoảng cách không thể nào gần hơn. Cảm giác bờ môi cậu ta trên môi mình mang theo chút ấm nóng, lại như đang rung rẩy.
Mọi người đột nhiên đổ dồn đến xem, làm không khí trở nên “nóng” hơn. Pie cố cự lại, nhưng hai tay Huy ôm từ phía sau lưng cô bé rất chặt.
giây là khoảng thời gian của nụ hôn, với Pie nó dường như dài cả một thế kỉ.
Khi Huy kết thúc nụ hôn, cậu cũng đã nhìn thấy cái mặt đầy bức xúc của Pie.
-Xin lỗi-Huy nói khẽ qua tai Pie, rất nhanh, không ai nhận thấy. Chỉ có mỗi Pie nghe được.
Lần đầu được nghe hai từ “xin lỗi” từ chính Huy, Pie có hơi bất ngờ, cô bé chỉ biết đơ mắt nhìn.
-Cô thấy là tôi không lừa cô đúng chứ!
-Em vẫn không tin đâu- Lâm Hân bước lại gần Huy- Em tin chắc là anh vẫn con yêu em. Còn nó, chỉ là vật thay thế tạm thời mà thôi!
Cái giọng điệu khiến Pie bực mình. Đường đường là một đại tiểu thư mà bị kêu là vật thay thế. Ít nhiều lòng tự cao bị động chạm. Pie bước ra đứng giữa hai người để ngăn bước chân Lâm Hân tiến gần hơn.
-Cô nghĩ mình đang nói cái gì hả? Cô nói ai là vật thay thế cơ? Nếu còn nói thêm nữa thì đừng trách sao hôm nay cô xui xẻo!-Mặt Pie hình sự, cô bé tức giận là thật.
-Mày nghĩ mày là ai???-Lâm Hân thét lớn
Pie cười nhếch mép.
-Một người đứng trên vạn người! Ít ra thì cũng ở cái vị trí mà cô không thể với tới được.
-Chúng ta không cần nói nhiều với cô ta đâu- Huy nắm tay Pie kéo đi. Pie vẻ mặt vẫn còn hậm hực.
Lâm Hân tay nắm chặt, máu sôi lên. Nhưng trước đám đông, cô ta cố kìm nén lại.
................................................
Chát....
Huy vừa lãnh cái tát rất lực của Pie từ bên mặt. Tiếp...
-Cậu muốn chết hả??? Ngay từ đầu đến cái nơi quỷ quái này tôi đã khó chịu rồi, lại còn bị cậu....bị cậu cướp đi nụ hôn đầu của tôi nữa!!!!!
Huy mặt vẫn lạnh tanh. Bên má vừa bị Pie tát một cái ửng đỏ, cũng không có cảm giác đau.
-Tình thế bắt buộc.
-Nói nghe hay nhỉ???-Pie quát lớn, đầu bốc khói nghi ngút.
-Nếu chưa hả giận thì cô đánh nữa đi.
Những điều Huy nói trong buổi tiệc này không giống với những gì Pie biết về cậu. Thật sự cô bé khá bị động trước những lời đó. Pie chẳng nói gì, cô bé bỏ đi.
“Hắn thật không hiểu nổi đang muốn gì nữa”-Pie đang một mình đứng suy nghĩ trong phòng vệ sinh.
Rầm...cánh của phòng vệ sinh đập mạnh. Một đám người khoảng - đứa đi vào. Cảm thấy có chuyện chẳng lành, Pie chủ động rút lui trước. Đúng là có chuyện chẳng tốt lành gì thật. Lúc Pie cố đi ra thì có đứa đẩy cô bé vào trong.
-Mấy người muốn gì đây?-Pie lên tiếng trước.
-Muốn gì thì mày phải biết chứ? Cái đồ trơ trẽn...cướp bạn trai của người khác
Pie thật sự thấy nực cười, tự dưng đâu ra bị gán cái danh cướp bạn trai người khác. Từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên được nghe nhiều danh hiêu nghe chẳng lọt lỗ tai tí nào. Hết “vật thay thế” rồi giờ là “cướp người yêu”
-Lâm Hân kêu mấy người tới đây?
-Không ai kêu hết. Bọn tao là bạn của Hân, thấy chướng mắt!- Giọng con nhỏ eo éo vang lên.
-Nhưng tôi chẳng cướp bạn trai của ai cả.- Pie nghênh mặt- Chẳng phải Lâm Hân là người bỏ rơi tình yêu của mình trước sao? Bây giờ nói ra những lời này, tôi thấy.......trơ trẽn là cô ta mới đúng!
-Phải dạy cho mày một bài học thì mày mới tỉnh ra được.
Bốp....
-Nói cho mà biết, đây đang bực mình lắm muốn có người để vận động chút- Pie nói lớn, cô bé vừa cho một đứa biết thế nào là karate
Đám con gái có vẻ “sợ”, chúng muốn rút lui. Pie ngày nay đúng là bị điên hơi nhiều, cô bé phóng nhanh ra chặn cửa. Lần này chính Pie là người dồn bọn kia vào tường, gương mặt cô bé trở nên đáng sợ và giang hồ hơn bao giờ hết.
Chát.....chát.......
-Nói cho mà biết, tôi không có dễ bị ăn hiếp đâu. Còn Lâm Hân, tôi không biết cô ta là thứ gì nhưng tốt nhất là đừng đụng tới tôi. Không thì hậu quả cô ta nhận lấy sẽ rất tàn khóc và đau đớn đó!!!!!!
Đám người nhăn nhó đau đớn và kinh tởm khi phải nằm la liệt dưới sàn phòng vệ sinh ướt át.
............................................
h, buổi tiệc vẫn diễn ra sôi nổi. Đâu đó trong một góc khuất, Pie đứng lặng lẽ quan sát mọi người, luôn tiện nhìn thử Huy ở đâu. Mùi rượu nồng nặc làm cô bé khó chịu. Ở một nơi khác, Huy cũng đang cầm trên tay ly rượu lấy trên các dãy bàn, cậu ta cũng đang nhìn mọi người và mong Pie sẽ lướt qua đâu đó. Hai người chẳng ai chịu đi tìm ai, rốt cuộc thì chẳng ai nhìn thấy ai cả.
h sáng, buổi tiệc dần vơi bớt. Và giờ thì Pie đã thấy Huy ở đâu, cậu đang ngồi trong xe, mắt nhắm nghiền, đầu ngả ra ghế. Có khi nào trong suốt buổi tiệc, cậu ta đã ở trong xe đợi Pie hay không. Pie nghĩ lại mà thấy mình ngốc, đáng ra phải đoán được, nếu không tìm thấy nhau thì địa điểm cuối cùng phải là chiếc xe đưa hai người đến đây.
-Ê! Mở cửa.-Pie gõ vào cửa xe.
Huy thậm chí còn không mở mắt, chỉ mở kín xe và lầm bầm:
-Cô....vào đi.
Pie mở cửa. Định bước vào thì..
-Mùi rượu!!! kinh....-Pie nhăn mặt, đưa tay phẩy phẩy xua đi mùi rượu trước mặt.
-Lần đầu cô ngửi thấy mùi rượi hả?
Bây giờ Pie mới nhận ra, Huy không phải chỉ là ngả đầu nhắm mắt bình thường đâu, cậu ta đang xỉn!
Và bây giờ mới chợt nhận ra, trong suốt buổi tiệc Huy đã ở một xó xỉn nào đó để tu hết mấy ly rượu. Cô bé nghĩ mình ngốc tập hai khi vừa lúc nãy nghĩ Huy ở trong xe đợi mình. Nhìn cái điệu bộ như vậy làm sao mà lái xe đưa Pie về nhà được. Pie bước qua bên ghế lái, dáng vẻ rất bực mình. Pie mở cửa xe thò đầu vào và....quát
-Qua kia cho tôi!!!
Huy mở mắt nhìn Pie, khó chịu:
-Gì??
Bốp....hành động nhanh hơn lời nói. Pie vừa tống cổ Huy sang ghế bên kia bằng một cú đá. Cô bé ngồi phịch xuống ghế lái.
-Cô làm cái gì đây???
-Tôi lái, để cậu trong tình trạng như vậy lái xe không biết tôi sẽ về đâu nữa.
-Nếu cô muốn lái thì tùy!- Huy tiếp tục đưa hai tay ra sau đầu nằm ngả người ra phía sau và nhắm mắt lại.
Xe bắt đầu lăn bánh....Như suốt đoạn đường lúc đi. Cả hai đều không nói với nhau lời nào. Huy không biết là đã ngủ chưa. Pie thỉnh thoảng đưa mắt sang nhìn, chẳng thấy cậu có chút cử động nào.
........................
“-Tại sao?
-Không sao cả, một hot girl như tôi có nhiều bạn trai cũng không có gì lạ đâu!
-Vậy quan hệ của chúng ta là gì?
-Chẳng là gì cả! Lúc đầu tôi công nhận là có thích anh vì nhìn anh rất khác biệt với những người tôi từng gặp. Anh đẹp trai và luôn biết cách quan tâm. Nhưng anh không phải là người thích chiều chuộng người khác. Anh không có điều kiện cho tôi những thứ tôi thích. Bây giờ tôi chán rồi, chỉ thế thôi...
-Tình cảm suốt thời gian qua là gì?
-Một khoảng cảm nắng, chẳng có gì hơn. Anh đừng hỏi tôi những câu ngu ngốc như vậy nữa. Đừng trách tôi vô tình, có trách hãy trách anh sinh ra đã không bằng người ta... “
-Huy!..... Huy!!!..... Khang Vĩnh Huy!!!!!!!!!
Tiếng gọi lớn từ Pie khiến Huy thoát khỏi những hồi tưởng.
-Cô làm gì mà hét lớn như cháy nhà vậy hả?-giọng Huy vẫn đang trong cơn say.
-Đúng là cháy nhà thật rồi đây!- Pie cộc cằn đáp trả- Bây giờ không biết về đâu. Về nhà tôi thì tôi không an tâm cho cậu lái xe về nhà, mà về nhà cậu thì tôi không biết phải về bằng thứ gì nữa. Cậu có cao kiến gì không hả?
-Sức lực cô đi bộ về có sao đâu-Huy nói giọng đều đều.
-Cậu không nghĩ tới trường hợp tôi gặp phải bọn du côn hoặc bị bắt cóc sao hả???-Pie phát cáu.
-Ai dám bắt cô. Nhưng nếu cô lo lắng thì về nhà cô. Tôi sẽ ở lại.
-Không được! Nhà tôi đông người và rất chật chội- Pie viện cớ. Thật ra Pie sống một mình và nhà cũng khá rộng.
-Về nhà tôi. Cô phải ở lại. Chọn một trong hai!-Huy dường như quá mệt mỏi nên không muốn nói nhiều.
Pie chằn chừ suy nghĩ một hồi lâu, ruốt cuộc cũng đưa ra quyết định. Cô bé cau mày.
-Thôi được, về nhà tôi!
Dù sao thì về nhà mình cũng tốt hơn..o.
.....................................................
h ' sáng.
Mưa...Trời mưa rất lớn...
Cơn mưa khiến Pie tỉnh giấc, cô bé chỉ vừa thiếp đi được tầm phút. Pie nghe thấy tiếng cửa sổ đập liên hồi, tiếng gió cùng cơn mưa làm Pie sợ. Cô bé kéo cao chăn lên tận cổ và thu mình lại, chỉ chừa hai con mắt để quan sát. Pie sợ mưa và sợ những lần chớp nháy ....sợ tiếng “đùng” phát ra ghê rợn. Từ nhỏ Pie bị ám ảnh bởi mưa. Chỉ vì lúc nhỏ cô bé bị bỏ trước cửa nhà ba mẹ nuôi vào một đêm mưa, khi ấy Pie chỉ mới biết đi chập chững. Cô bé đã khóc khan cả cổ trong trời mưa lạnh giá. Cho đến tận bây giờ những cơn mưa đêm và bóng đêm vẫn còn là nổi ám ảnh lớn.
Pie nghe thấy tiếng cửa sổ đập liên tục trong phòng Huy. Cô bé định ngồi dậy nhưng sợ phải chạm chân xuống nhà, cảm giác như sẽ chạm phải nước mưa. Tiếng cửa càng đập mạnh, kèm theo tiếng gió rít thổi to. Pie sợ nhưng lại càng lo cho cái con người ở phòng bên kia, lòng tốt buộc cô bé phải sang bên kia xem thế nào. Pie bước xuống giường, đi men theo vách tường qua phòng bên, một cách rất chậm và run rẩy.
Huy vẫn đang ngủ chẳng biết trời trăng mây gió. Pie cố kéo cánh cửa đóng lại, cô bé đã phải chống lại nổi sợ của mình. Sợ lúc đưa tay kéo cửa sẽ có một bàn tay nào đó nắm lấy tay mình, sợ một bóng người đầu tóc rủ rượi đột nhiên xuất hiện ngay ngoài cửa sổ. Cô bé hé mở mắt đủ để thấy, nhanh chóng kéo cửa khép lại.
Đùng...........âm thanh như khiến mọi thứ nổ tung. Sau tiếng sấm vang trời, điện tắt vụt, mọi thứ chìm vào tăm tối. Pie hoảng loạn, cô bé ôm đầu ngồi nhanh xuống. Bóng đêm thực sự đổ xuống, đen tối, mịt mù...
Pie đang rung lên, cả người cô bé co rúm lại. Trước mắt Pie không có gì rõ ràng, màu đen đã ôm trọn tất cả. Pie không sợ trời không sợ đất nhưng rất sợ bóng đêm. Nỗi sợ khiến cô bé không thể đứng lên, không thể về lại phòng của mình. Trong khi mưa vẫn không ngớt, gió vẫn thổi mạnh và sấm vẫn vang lên dữ dội trên bầu trời. Mưa mỗi lúc một to và không có dấu hiệu dừng. Điện vẫn cúp và không biết khi nào có lại. Pie vẫn ngồi đó và không biết phải làm gì...
Thật ra trong đầu Pie cũng có ý nghĩ hay là đá Huy xuống giường cho hắn ngủ dưới nền để chiếm giường cho mình. Dù sao hắn cũng ngủ say chẳng biết gì. Nhưng Pie lại xua đi cái ý nghĩ hãm hại “kẻ thù” sau lưng như vậy. Làm vậy không nghĩa khí tí nào..o..
Pie nhìn về phía cửa và liên tưởng đến một bóng dáng mờ ảo...cô bé chợt thấy rùng mình (cái này là tự dọa mình). Cô bé cứ tưởng tượng cái bóng đang tiến gần, gần hơn... Thế là không suy nghĩ gì, Pie nhảy phóc lên giường, co người lại, kéo hết chăn về phía mình trùm lại. Tự nhủ trong lòng, nếu có điện, Pie sẽ bay ngay về phòng...
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác..=.=
Sáng.....
Pie ngáp một cái dài...quay đầu qua..quay đầu lại...trong khi mắt vẫn lười nhát chưa chịu mở. Những hành động đó thu hết vào con mắt của một người...
-Cô làm gì ở đây?
Nghe giọng quen quen, Pie lơ mơ nhớ lại những chuyện đêm qua. Đột ngột, cô bé mở mắt to. Pie thấy Huy. Cậu đang nhìn chăm chăm vào cái con người đang....chung chăn gối với mình (đừng có nghĩ bậy...o_)
giây, hai cặp mắt nhìn nhau không rời. Pie đang trong trạng thái vô cùng vô cùng “xí hổ”
-Hơ hơ...-Pie cười trong rất đau khổ .
-Tôi hỏi cô làm gì ở đây???
-Nhà tôi cơ mà....cậu hỏi làm gì ở đây là sao...?
-Biết là nhà của cô- Huy nhấn mạnh- Hôm qua uống say nên ở lại nhà cô, nhưng tôi nhớ mỗi người một phòng mà. Sao cô lại chui qua đây hả? Không phải có ý đồ gì đó chứ?
Lúc nãy xấu hổ, bây giờ nghe xong lời Huy...máu điên nổi lên. Pie lập tức phản pháo lại ngay
-Cái gì mà ý đồ hả? Cậu nghĩ mình là ai chứ??-Sau câu nói hùng hồn, Pie xìu xuống. Cô bé nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt Huy và bắt đầu kể cái lí do của mình- Khuya trời mưa, tôi qua đây đóng cửa sổ, gặp phải cúp điện..tôi lại sợ bóng tối nên nghĩ là chỉ ở lại một tí ti cho đến lúc có điện thôi...ai dè ngủ quên luôn....
Lắng nghe xong lời giải thích của Pie, đáng lẽ Huy phải biết ơn cô bé quan tâm mình mới qua đây đóng cửa giúp. Nhưng ngờ đâu cậu ta phán một câu hỏi vô cùng sốc!
-Cô có làm gì tôi không vậy?
Lại một lần nữa, không điên không được. Mới sáng ra, Pie đã bị tên này hết lần này tới lần khác làm điên lên.
-Này!!!!! Câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng !
-Tôi chỉ mới thức dậy! Làm gì cô được đây? -Huy buông một câu lạnh lùng rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Thật ra không chỉ mình Pie thấy xấu hổ, Huy cũng có cùng trạng thái tương tự. Ngay khi mở mắt, Huy đã giật mình khi thấy Pie nằm ngay bên cạnh. Cô bé thậm chí kéo hết chăn về phía mình, cuộn tròn như một con sâu trong kén. Lúc đầu óc tỉnh táo trở lại, Huy nhỉn chằm chằm Pie, rất lâu đến khi cô bé tự mình thức dậy.
............................
Sau tháng kể từ hôm đi dự tiệc.. Trong suốt một tháng qua, dù có đụng mặt nhau Huy và Pie vẫn xem như không hề quen biết. Huy lặng lẽ bước qua chẳng thèm để ý, Pie thi thoảng có lén nhìn Huy, xem hôm đó sắc mặt cậu ta có biến đổi gì khác lạ không. Từ hôm điều tra được quá khứ của cậu ta, Pie luôn dè chừng. Bí mật của cậu ta không tầm thường chút nào. Trốn học, ăn chơi rồi còn cả giết người nữa? Một nhân vật phản diện điển hình trong phim, Pie nghĩ vậy.