-Pie! Mình nghe nói hôm nay trường mình vừa có một hotgirl chuyển đến đó. Cậu đã biết chuyện này chưa?
-Không- Pie trả lời với giọng uể oải- Mấy hotgirl đó mình chẳng quan tâm. Mình chưa gặp ai hội tụ đầy đủ yếu tố của một hotgirl cả. Được danh hotgirl chẳng qua cũng vì gương mặt ưa nhìn của họ thôi.
-Cậu triết lí nhỉ? Bình thường đâu có thế.
-Mình chỉ hơi chán đời tí thôi. Buồn ngủ quá. Mình ra ngoài rửa mặt đây- Nói rồi Pie đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa bước ra tới cửa đã nghe tiếng xì sầm của đám học sinh. Hôm nay đặc biệt Pie không tham gia vào cuộc nhiều chuyện. Cô bé bước đi.
Chợt! Có người gán đường. Pie ngẩng đầu lên, định mắng cho một trận.
Nhưng....
Choáng! Một gương mặt quen quen hiện lên cùng nụ cười xa lạ.
-Chúng ta lại gặp nhau!-Người đang đứng trước mặt Pie chính là Lâm Hân. Cô ta nở nụ cười.
-Tôi có quen bạn sao?-Pie nghiêng đầu vẻ như đang quan sát Lâm Hân, mặt giả ngơ.
-Cô định giả ngu với tôi sao, cô là Pie. Tôi không thể quên được gương mặt của cô.
-Pie nào? Tôi tên là Diệu Anh. Chắc cô nhầm người rồi- Pie xua Hân ra, cô bé đi nhanh, không ngoảnh đầu nhìn lại. Không phải vì sợ Lâm Hân mà vì cô bé không muốn liên quan gì đến chuyện hôm đó nữa.
Pie được biết Lâm Hân không học trường này. Việc Lâm Hân có mặt ở đây, mang trên mình bộ đồng phục của trường làm cô bé nghĩ đến trường hợp “Lâm Hân vì Vĩnh Huy mà chuyển trường đến đây”
Pie có chút lo lắng. Dù sao cô bé cũng đã lỡ bước vào cuộc chơi của hai người họ rồi.
Y như những gì Pie lo. Lâm Hân luôn giáp mặt với Pie, trong khi Pie cố tránh mặt Hân. Lâm Hân có được nhiều sự chú ý từ mọi người, cô bé là hotgirl xinh đẹp theo lời bàn tán mấy hôm nay. Gương mặt khả ái, có nụ cười dịu dàng, đúng với mẫu cô gái ngoan hiền. Nhiều nam sinh đã gửi thư tỏ tình đến cô bé. Nhưng Hân không mảy may chú ý tới. Mục tiêu của cô ta là Pie và Huy.
-Diệu Anh! Hay tôi phải gọi là Pie cho giống mấy đứa kia nhỉ? Cô chính là con nhỏ đi cùng Huy hôm đó
-Cô biết thì đã sao?
-Tôi cũng được biết mối quan hệ của cô và Huy không giống như những gì tôi từng thấy. Nghe nói hai người là kẻ thù của nhau trong cái trường này. Làm sao có chuyện cô là bạn gái Huy được. Có lẽ chuyện của hai người chỉ là giả!
-Tôi không biết cô nghe từ đâu nhưng tôi với Huy có tình cảm rất tốt. Nếu cô đến đây để dành lại Huy thì cô có thể quên đi được rồi đó- Pie nghênh mặt.
-Để rồi xem, cô hãy chóng mắt lên nhìn Huy quay về với tôi. Vì anh ấy vẫn còn yêu tôi rất nhiều-Lâm Hân cười một điệu cười đầy kiêu ngạo rồi quay lưng bước đi.
“Ai thèm tranh giành hắn với cô chứ!” -Pie bĩu môi, chớp chớp mi mắt- “nhưng mà việc gì mình phải dính líu vào chuyện của tên khó ưa đó chứ, chính hắn là nguyên nhân khiến mình hứng chịu quá nhiều chuyện phiền toái”
Sáng, Pie đến trường rất sớm. Vừa đến là lao tới ngay chỗ ghế đá quen thuộc.
-Ê! Sao chuyện cậu với Lâm Hân học cùng lớp cậu không nói với tôi? Lại ngồi chung một bàn nữa!
Huy ngước mặt nhìn lên. Ánh mắt nhìn Pie chằm chằm, khoảng giây sau, cậu cất lời:
-Thì đã sao?
-Ờ. Không sao là đúng rồi. Con người không có cảm xúc như cậu thì có gì tác động được-Pie chống cằm, gật đầu ra vẻ.
Huy vẫn nhìn Pie. Một lúc sau, cậu ta đứng dậy, bước về phía Pie, cúi đầu xuống, hướng ánh mắt vào Pie...
Thịch... cơ thể Pie giựt mạnh một cái, chân tay theo đó cơ cứng lại, mắt mở to đối mắt với Huy. Huy thì thầm vào tai Pie.
-Tôi không có cảm xúc, nhưng tôi có thể làm cảm xúc của người khác thay đổi đó!
Pie lùi một bước. Tìm cho mình cách thoát khỏi tình trạng hiện tại. Môi mấp máp không nói thành tiếng.
-Tôi là người rất nguy hiểm. Vậy nên cô đừng có ý định thích tôi đấy!-Huy mỉm cười, sau đó mang ba lô lên vai, bước đi.
-Cậu bị hoang tưởng hả??? Tôi có bị khùng mới đi thích cậu.
-Cô yên tâm, có thêm Lâm Hân thì cũng vậy thôi!
-Nói nghe hay lắm. Mong lời nói của cậu có hiệu lực lâu một chút
Một tháng trôi qua... Mọi chuyện thật bình yên. Lâm Hân không có bất cứ hành động “quân sự” nào tác động đến cuộc sống của Pie. Và theo Pie quan sát thì ngoài việc cứ theo bên cạnh Huy thì Hân không có hành động gì khác. Nhưng ẩn sau một con người luôn có những toan tính có lợi cho mình như Lâm Hân thì có chuyện gì mà cô không nghĩ ra.
Tan học. Sau khi xuống đến nhà xe thì Pie quên là lúc ra chơi Lâm Hân có nhắn Pie nói chuyện riêng tại lớp học. Giờ này học sinh dường như đã về hết. Pie chạy nhanh lên lại. Leo hết lầu, Pie chuyển sang đi bộ, bước đi trông rất mệt mỏi...cô bé thở dốc.
Pie bước đến cửa lớp của Hân. Bước chân bỗng dưng khự lại. Trong lớp không chỉ có một mà có tới hai người. Và Pie đang chứng kiến một sự sốc nhẹ... Ngay trước mặt cảnh tình cảm y như phim giữa Hân và Huy. Theo như Pie thấy thì Lâm Hân chủ động bước tới và kiss lên môi cậu ta. Và con người kia thì vẫn ngồi trên bàn, như tảng băng không hề lay chuyển, y như một bức tượng. Pie thực chất không quan tâm chuyện này. Nhưng ngẫm nghĩ, Lâm Hân trước giờ luôn dùng lời nói châm chọc làm Pie sôi máu. Nên giờ cô bé cũng muốn đáp trả lại. Với lại, Huy cũng đang ở cùng phe với Pie, nên giúp cậu ta cũng phải thôi.
-Lâm Hân, mục đích của cô là thế này hả?- Pie bước vào, phá tan không gian.
Huy quay nhanh qua nhìn Pie. Không quá ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô bé, có thể đoán được đây là kế hoạch của Lâm Hân. Cậu ta rời chỗ, bước về phía Pie, mặt vẫn lạnh như băng.
Pie lườm Huy một cái, ngang nhiên đẩy cậu ta sang một bên. Giờ là lúc nói chuyện giữa Pie với Hân.
-Không ngờ cô lại có thể làm như vậy. Nhưng nếu cô nghĩ điều này có thể khiến tôi ghen thì cô đã thất bại rồi. Tình cảm của chúng tôi rất tốt nên cô dừng mong giở trò- Nói rồi Pie quay lưng, cô bé kéo Huy đi theo.
-Anh không thể đối xử với em như vậy được!- Lâm Hân đột nhiên bật khóc- Em biết mình đã sai. Nhưng anh có thể bỏ qua cho em lần này được không? Em thật sự hối hận rồi...
Pie ái ngại quay lưng nhìn lại. Huy như chẳng hề nghe thấy gì.
-Anh mà còn như vậy. Em sẽ chết trước mặt anh cho anh vừa lòng!!!-Lâm Hân thét lớn.
-Tùy cô!- Huy không quay đầu, thản nhiên nói.
Pie buông tay Huy, cô bé nhìn Huy nghiêm nghị. Có ý nói “cậu thôi đi”, nhưng vẻ mặt Huy chẳng có chút gì là “nghe lời” cả.
Trong lúc đó, Hân đã nước mắt dàn giụa, cô bé bước đến leo lên thành hành lang. Pie thật sự thấy nóng lòng, lo lắng. Khoảng không đang ở trước mặt, Hân vẫn đang nhìn về phía Huy, cô bé đang mong cậu ta suy nghĩ lại chăng?
-Đừng!!!- Pie lao tới chỗ Hân khi Hân vừa lao xuống.
Pie đã kịp bắt được Hân. Nhưng chính Pie cũng không giữ được mình. Và thế là cả hai lao xuống dưới. Huy bây giờ hoảng hốt chạy đến, mọi chuyện đã không còn có thể cứu vãn. Cả hai cùng đáp đất sau cú nhảy ở độ cao ước chừng m. Huy nhìn nhanh xuống phía dưới. Pie thì đang ngọ ngậy trông không có gì là ổn, còn Lâm Hân thì không thấy động tĩnh gì nữa. Huy chạy nhanh xuống dưới, lần đầu thấy cậu có vẻ vội như vậy.
-Có sao không???
Huy chạy đến gần. Những tưởng cậu ta sẽ lại gần chỗ Pie. Nhưng không ngờ, người Huy quan tâm đầu tiên lại chính là Lâm Hân..
-Hân, cô sao rồi. Tỉnh lại đi!!!
Trong lúc đó, Pie cũng bắt đầu thấy tay mình đau nhói. Cánh tay với những vết trầy xước do chà xát một đường dài trên sân xi măng. Đó chỉ là những gì thấy bên ngoài, còn bên trong Pie biết chắc rằng nó đang bị gì. Lúc rơi xuống, Pie đưa tay ôm lấy Lâm Hân, còn chính mình lại chọn tiếp đất. May mà cô bé có thế học võ, không thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Suy cho cùng, Hân chẳng bị gì ngoài hoảng sợ rồi ngất đi. Còn Pie hứng đủ cả.
Ánh nhìn yếu ớt, Pie nhìn Huy bên cạnh Hân. Cậu ta đang thực sự quan tâm đến Hân.
-Thì ra...cậu vẫn còn thích...Lâm Hân- Pie thều thào một cách mệt mỏi. Sau đó, cô bé chẳng biết sao bầu trời bỗng dưng phủ lên một màu đen, cả người nhẹ bâng...
-Diệu Anh!!!
................................
Pie cảm giác mình nặng dần. Mắt cô bé mở ra và thấy trần nhà trắng tinh. Đoán biết mình đang nằm ở đâu. Nhìn qua, thấy cánh tay phải bó bột còn cánh tay còn lại băng bó trắng cả. Pie thở dài, cô bé gượng ngồi dậy, thấy Lâm Hân ở giường bên cạnh. Cô bé cũng đã tỉnh lại.
-Không sao chứ?-Hân cất tiếng hỏi.
-Không phải một mà là ngàn sao luôn đó- Pie lớn tiếng- Cô nghĩ sao mà làm chuyện dại dột đó hả???
Lâm Hân mỉm cười.
-Cô nghĩ nhảy từ độ cao đó có thể chết được sao? Có nặng lắm cũng bị như cô thôi! Cô thật ngây thơ khi lao tới cứu tôi.
-Vậy là cô đã tính toán trước rồi. Cô thật là thâm hiểm. Biết trước tôi đã không cứu cô.
Lâm Hân rời giường, bước về phía Pie, vẻ mặt cao cao tự đắc.
-Tôi có nói cô cứu tôi sao? Cô muốn thì bây giờ tự gánh lấy đi ha.
-Thật là quá đáng!!!-Pie thét lớn, cô bé xô Hân ngã xuống sàn. Mặc dù bị thương nhưng sợ tức giận khiến cô bé không thể kiềm được.
Và sau đó, Pie đứng hẳn dậy, vung tay..
-Cô muốn bị cho một trận phải không???????
-Pie! Dừng lại!!!-Huy bước vào phòng. Ngay lập tức bước đến.
Pie hạ tay xuống. Nhưng chân đã đá cho Hân một cái. Mặt Pie như đang đe dọa, ánh mắt đáng sợ nhìn Hân.
-Cô làm gì vậy?-Huy nói lớn.
-Hỏi cô ta đã làm gì tôi đi!!!!-Pie quát lại.
Hân ôm hận vừa bị Pie đá cú rõ đau, nhưng giả vờ hiền lành, bật khóc, cô bé ôm chằm lấy Huy.
-Pie muốn đánh em vì em mà cô ấy bị thương. Em không cố ý đâu....
-Cô chán sống rồi hả???-Pie tức giận lên tới đỉnh điểm. Một lần nữa lao tới chỗ Hân.
Nhưng Lâm Hân đã kịp núp sau lưng Huy. Lấy cậu ta làm bia chắn cho mình.
-Đã bị thương mà còn hung dữ! Nên biết đây là bệnh viện, đừng có làm ồn nữa- Huy nói lớn, đôi lông mày nhíu lại, hướng ánh mắt nhìn Pie.
Pie khí cao ngút trời, nhưng đành tức giận ngồi xuống giường, đưa tay cào cào thành giường như con mèo đang mài móng.
Huy xua tay Hân ra khỏi tay mình, nhìn cô ta một lượt, lạnh lùng nói:
-Có sao không?
Hân lắc đầu, ra vẻ đáng thương. Điều đó khiến Pie không thể chịu được, tiếng móng tay cào cào càng lớn.
-Vậy chắc là xuất viện được rồi.- Huy lạnh lùng nói. Cậu ta chợt nhìn về phía Pie- Tôi sẽ đưa Lâm Hân về, còn cô ở lại đây đi.
Pie ngưng làm ồn, bật đứng dậy.
-Tôi cũng về.
Huy không chịu nổi cái tính ngang bướng của cô bé. Cậu tiến lại kéo Pie, ấn cô bé ngồi xuống giường.
-Cô bị thương thế này chưa về được đâu. Ở lại đi!
-Tại sao tôi phải nghe lời cậu!-Pie ngước mặt, cãi lại.
-Nghe lời chút đi “đại tiểu thư”-Ánh mắt Huy nhìn với vẻ đe dọa.
Pie nghe Huy thốt lên ba chữ “đại tiểu thư” là thấy rợn người. Dù sao cậu ta cũng biết quá nhiều chuyện về thân phận của cô bé và là người duy nhất trong trường biết được. Nếu muốn sống yên ổn thì nhịn chút sẽ tốt hơn.
Pie nằm phịch xuống giường. Quay mặt đi..
-Ở lại thì ở lại!
Pie quay lại trường sau ngày ở bệnh viện. Trong suốt ngày qua, không thấy mặt Huy đâu. Pie toàn nhờ đến sự chăm sóc của chị Hoa giúp việc. Và dĩ nhiên, Pie dặn chị ấy không được tiết lộ chuyện này với Hime. Chẳng có gì hay ho, tự mình quá tin người mà làm chuyện dở hơi, “cứu nhân nhân trả oán”-câu này quả không sai trong trường hợp này.
Cả người Pie trong khá thê thảm. Chân đi lê lết, tay phải bó bột, tay trái băng trắng. Cả trường ai cũng xì sầm, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô bé. Lúc Pie nhìn lên trên tầng ba, cô bé thấy Huy đang nhìn xuống, cạnh bên là Lâm Hân với vẻ đắc ý lắm. Có cảnh nào trớ trêu hơn _o
Đã vậy còn...
-Lê Diệu Anh. Giờ nghỉ lên phòng giám thị gặp tôi!-Thầy quản sinh nói câu ngắn gọn rồi đi thẳng
-Chuyện gì nữa đây- Pie vò đầu, nhăn mặt
Giờ ra chơi....
Pie đã có mặt tại phòng giám thị. Ít phút sau, Lâm Hân cũng xuất hiện
-Em chào thầy-Hân lễ phép thưa
-Bây giờ tôi hỏi hai em, chuyện gì đã xảy ra vừa trưa hôm đó?
-Tại Hân định nhảy lầu, em đến ngăn cản nhưng không được. Kết quả em cũng bị rơi xuống dưới-Pie thành thật kể lại
-Có đúng vậy không?-Thầy nhìn qua phía Hân.
-Dạ....không!
Trước lời phủ nhận của Hân, Pie có hơi choáng váng. Sự thật đúng là như vậy còn gì. Còn chi tiết nào khác hơn sao?
-Vậy chuyện gì xảy ra mà hai em đều bị ngã từ tầng ba xuống?
-Diệu Anh đẩy em!-Lâm Hân nói nhanh, ánh mắt và nét mặt không hề thay đổi.- Nhưng cũng là do em kéo được tay cậu ấy nên cả hai đứa em cùng rơi xuống. Nhưng đáng tiếc Diệu Anh là người nằm dưới nên bị nặng hơn.
Chút nữa là Pie ngã vì sốc, sự bịa đặt trắng trợn đó mà Hân có thể nghĩ ra được
-Diệu Anh!
-Không phải vậy đâu thầy!-Pie nói lớn
-Tôi đã nghe về thành tích đánh nhau nhiều lần của em. Nhưng không ngờ hôm nay em lại có hành động như vậy. Thật là hết thuốc chữa
-Đánh nhau đâu thầy. Em chỉ thay mặt kẻ yếu ra tay trừng trị bọn đầu gấu trường học thôi à!-Pie thành thật khai báo.
-Còn cãi nữa!-Thầy quát lớn- Tôi sẽ đưa chuyện này ra hội đồng kỉ luật. Em nên báo cho ba mẹ chuyện này sớm đi là vừa.
-Thầy nghe từ một phía thế là không được đâu! Thầy phải tin em chứ. Thầy phải cho điều tra lại chứ? Còn một người nữa chứng kiến chuyện này nữa! Em có thể gọi người đó ra làm chứng
-Là ai?
-Khang Vĩnh Huy, lớp A-Pie nói nhanh.
Huy được điều xuống phòng giám thị. Pie tự tin là Huy sẽ đứng về phía mình. Vì dù sao, Huy với cô bé là người cùng chí tuyến, còn Lâm Hân là kẻ thù nằm ngoài chí tuyến.
Nhưng...
-Em không biết gì hết!-Câu trả lời không thể tỉnh hơn từ Huy.
-Sao Diệu Anh lại nói em có chứng kiến chuyện Diệu Anh và Thục Hân rơi xuống dưới
-Lúc em đến thì cả hai đã ở dưới rồi. Có thể Diệu Anh nghĩ em đã thấy gì đó. Nhưng thật sự là em không nhìn thấy gì trước đó cả.-Huy nói rành mạch từng cậu chữ
-Cậu mất trí sao? Rõ ràng là cậu chứng kiến ngay từ đầu mà-Pie bất lực bào chữa.
-Diệu Anh, không cần nói nữa. Em làm mất thời gian của tôi quá!!! Bây giờ thì em hãy thành thật đi
Pie vô cùng tức giận, nhưng cô bé cố kìm nén và nghĩ con đường hay nhất cho mình.
-Nếu khai theo lời Hân thì em được gì và mất gì ạ?-Pie thận trọng hỏi lại.
-Nếu em thừa nhận sai lầm và sửa đổi thì tôi sẽ châm chước áp dụng mức phạt dành cho em. Dù sao em cũng bị ngã ra nông nổi này.
Ánh mắt uất hận của Pie nhìn Hân rồi quay qua nhìn Huy. Cô bé ghét phải nói dối. Nhưng trường hợp bị dồn theo kiểu hội đồng thế này thì không còn cách nào khác
-Em thừa nhận đã “vô ý” đẩy ngã Hân. Nhưng do em vô tình thôi, vả lại em cũng không có lí do gì hại cậu ấy cả. Xin thầy thứ lỗi cho em lần này. Em hứa sẽ sửa sai-Pie nói mà giọng đay nghiến (tức quá mà)
-Được rồi, chuyện không phải cố ý nên tôi chỉ phạt nhẹ em thôi. Phạt em sau khi lành bệnh, đến quét dọn phòng thí nghiệm trong một tuần.
Mọi chuyện đã được giải quyết. Nhưng chuyện giữa Pie với Hân và Huy vẫn chưa xong. Khi ra khỏi phòng...
-Tại sao cậu lại có thể làm như vậy? Sao lại đứng về phía Lâm Hân?-Pie xô Huy và quát lớn-Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ cậu và tôi cùng một phía. Thật không ngờ cậu lại có thể là người như vậy. Tôi đúng là đặt niềm tin nhầm người mà. Lần này coi như tôi xui, sẽ không có lần sau đâu.
Huy chỉ im lặng. Hân bước tới đẩy Pie ra, nghênh mặt.
-Cô đang lên cơn điên đó hả?
-Tôi chưa tính xong chuyện với cô đâu!!!-Pie quát lớn.
-Chúng ta không còn chuyện gì với nhau cả-Lâm Hân nói.
-Cô đợi đó đi!-Pie cắn răng. Tình hình trước mắt là tay chân Pie đều không ổn, không khéo gây thêm chuyện nằm thêm vài ba tuần. Pie cố nhịn, cô bé liếc xéo Lâm Hân rồi bước đi trong tức giận.
-Huy, chúng ta về lớp thôi.
Huy hất tay Hân ra, rất mạnh khiến Lâm Hân loạng choạng lùi một bước.
-Tôi không thể chung đường với loại người như cô.
-Chúng ta giống nhau cả thôi. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã bảo vệ cho em.
-Cô đừng có lầm tưởng. Chẳng qua do cô đe dọa sẽ báo chuyện này cho ba tôi, ép tôi phải trả lời theo ý cô. Đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ giết cô. Nghe rõ chưa!?- Nói rồi Huy bước đi
-Anh...-Hân cứng họng, cô bé nghĩ thầm- Thứ tôi muốn nhất định phải có được!
Một tháng trôi qua, Pie được tháo bột và phải thi hành án phạt. Pie đã phần nào nguôi giận, coi như bài học rút kinh nghiệm. Về Hân với Huy thì Pie coi như không còn tồn tại trong cuộc sống của cô bé nữa.
“Có những ranh giới trong cuộc đời, mà khi đã vượt qua nó, ta là bạn hoặc chẳng là gì cả.”