. Diệp Thiển Thiển và Hoa Cửu Dạ
Diệp Thiển Thiển từ khi sinh ra đã là ánh trăng lung linh trên bầu trời đầy sao.
Tài năng thiên phú và dung mạo xuất chúng đã khiến ả nhanh chóng bộc lộ hết tài năng của thế hệ mới trong Ma giáo, cùng lúc theo đuổi ả không dưới chục người, trong đó có không ít kẻ động thủ với nhau cũng chỉ vì ghen tuông.
Nhưng tất cả đều kết thúc khi ả nghe thấy lời của một đệ tử trong số đó.
“Thích Diệp Thiển Thiển ư? Ai mà thích cô gái như thế thật lòng chứ, chẳng qua là vì cô ta xinh đẹp lại thêm thân phận cao quý, nếu cưới cô ta thì sẽ được hưởng vô số cái lợi”.
Ả không biết nhẫn nhịn, cũng không cảm thấy mình cần phải nhẫn nhịn, thanh đao Cửu Hoàn vừa giơ lên, hai cánh tay của đối phương đã đứt lìa.
Nhờ vào thân phận của mình mà cuối cùng Diệp Thiển Thiển chỉ bị giam cầm trong vài tháng.
Nhưng từ đó những gã thường lẽo đẽo theo ả lấy lòng dần dần tránh xa ả, như thể sợ ả nhất thời không vui chặt đứt hai tay mình vậy.
Cứu Vũ Liên chỉ đơn thuần là lòng tốt nhất thời, nhưng cũng khiến ả nhìn rõ bộ mặt thật của những gã nam tử đó.
Ả muốn có một người thật lòng đối tốt với ả, không phải vì thân phận hay vì dung mạo… nhưng thật sự rất khó rất khó.
Hết lần này đến lần khác hy vọng rồi hết lần này đến lần khác thất vọng.
Mãi đến khi gặp Tô Trầm Triệt ả mới phát hiện, từ trước đến nay, ả chỉ muốn người khác vì mình mà bản thân ả thì chưa làm bất cứ điều gì, nếu đã không thật lòng thì làm sao có thể bắt người khác thật lòng với mình?
Ngay từ đầu, người sai chính là ả.
Cho nên…
“Hoa công tử”.
Diệp Thiển Thiển dừng bước.
Hoa Cửu Dạ cũng dừng lại, giả vờ nhìn trời, cố nói bằng giọng hờ hững: “Việc gì?”.
“Huynh đang tiếp cận ta sao?”, Diệp Thiển Thiển hỏi khẽ.
Hoa Cửu Dạ phản xạ có điều kiện, chối đây đẩy: “Diệp giáo chủ nghĩ nhiều quá rồi”.
Diệp Thiển Thiển: “Thế thì ta đi đây”.
Hoa Cửu Dạ bất giác buột miệng: “… Đợi đã”, nhìn sang hướng khác, ho vài tiếng, “Ta…”.
Diệp Thiển Thiển ngước mắt lên: “Huynh có thích ta không?”.
Hoa Cửu Dạ đấu tranh: “Thích…”.
Diệp Thiển Thiển chớp mắt, quay người nhìn hắn trân trân: “Hoa Cửu Dạ, thật ra, ta rất thích huynh”, ngừng một lát, “Nhưng huynh mãi không nói khiến ta rất khổ sở, cho nên, nếu huynh thích ta, thì chúng ta có thể thử…”.
Hoa Cửu Dạ sững sờ: “Nàng… nghiêm túc đấy chứ?”.
Diệp Thiển Thiển cười: “Huynh nói xem?”.
Hoa Cửu Dạ nheo mắt, nhanh chóng nhập vai, áp sát Diệp Thiển Thiển, cười vô cùng sung sướng: “Thiển Thiển, nàng yên tâm, ta tin chúng ta sẽ là cặp tình nhân xứng đôi nhất giang hồ”.
. Chiến Hiên với Điệp Y
Chiến Hiên: “Điệp Y thân yêu…”.
Điệp Y tức giận trợn mắt: “Ai thân yêu với ngươi hả?”.
Chiến Hiên lập tức ôm chân: “Nàng yêu, nàng không cần ta nữa sao!?”.
Điệp Y cố đạp ra: “Ta cần ngươi lúc nào?”.
Chiến Hiên bò dưới đất: “Nàng yêu, nàng đạp ta rất dễ chịu! Đạp thêm vài cái nữa đi!”.
Điệp Y: “…”.
Loại biến thái này…
Điệp Y quay người bỏ đi, Chiến Hiên tiếp tục ôm chân nàng: “Nàng yêu, đừng đi mà, ta cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, nàng là tì nữ của phu nhân, ta là thủ hạ của chủ nhân, hơn nữa lại là đường chủ Thập Nhị Dạ Điện đường, ta tuy không lợi hại như Mục Ca, nhưng cũng có tiếng trong giang hồ đó! Nếu có ai dám bắt nạt nàng, ta đảm bảo sẽ khiến hắn sống không bằng chết! Cho nên nàng yêu, nàng suy nghĩ đi mà!”.
Điệp Y thủng thẳng quay đầu: “Thế ngươi có thể làm mình sống không bằng chết không?”.
Chiến Hiên: “Ấy…”.
Một lúc sau, Chiến Hiên mới buông tay, cúi đầu nói: “Nàng yêu, nếu đây là yêu cầu của nàng, thế thì ta…”, nói đoạn hắn rút kiếm đâm vào ngực mình.
Phụp một tiếng, máu tươi chảy ra như suối.
Điệp Y: “…”.
Không phải chứ! Hắn…
Vội vàng dìu Chiến Hiên dậy, Điệp Y sợ đến sắp khóc: “Này này, ngươi đừng dọa ta, ta nói đùa thôi mà, đâu muốn bắt ngươi chết thật đâu…”.
Chiến Hiên ngoẹo đầu tựa vào lòng Điệp Y, tay kéo tay áo Điệp Y, khó nhọc nói: “Thế thì nàng yêu, nàng bằng lòng… bằng lòng gả cho ta chứ?”.
Điệp Y: “Gả cho ngươi, gả cho ngươi! Chỉ cần ngươi không sao…”.
Chiến Hiên vẫn khó nhọc nói: “Thật không?”.
Điệp Y: “Thật mà, thật mà!”.
Chiến Hiên rút túi máu đã bị đâm thủng giấu trong áo ra, đồng thời rút thanh kiếm cắm ở ngực ra, thân kiếm vốn dài bằng cánh tay lúc này chỉ dài bằng nửa ngón tay…
Cười phơi phới, Chiến Hiên nói: “Nàng yêu, ta thật không sao rồi!”.
Điệp Y khóe miệng giật giật.
“Ngươi là đồ lừa đảo!”
Đạp mạnh Chiến Hiên ra, Điệp Y nhấc váy nhanh chân chạy biến.
Chiến Hiên tủi thân ôm bụng.
Nàng rõ ràng đã nhận lời người ta rồi mà…
. Thanh Hạnh với Địch Phụng
Trong một viện ngập tràn nắng.
Địch Phụng khều khều Thanh Hạnh: “Tiểu Thanh Hạnh, ông có từng nghĩ sau khi nghỉ hưu sẽ làm gì không?”.
Thanh Hạnh ngước đầu lên từ đống văn thư của Thập Nhị Dạ, hơi ra chiều suy nghĩ rồi nói: “Chắc là sẽ chăm con cho chủ thượng, sau đó mua một ngôi nhà yên tĩnh gần đây, trồng hoa nuôi chó nuôi mèo, sống an nhàn tuổi già…”.
Địch Phụng hỏi thăm dò: “Thế ông có từng nghĩ sẽ lập thê sinh hài tử không?”.
Thanh Hạnh ngớ ra rồi lập tức cười ngay: “Cái này cũng có nghĩ đến, nhưng không thể miễn cưỡng, tùy duyên thôi”. Lật lật văn thư đã xem, ông ta lại nói, “Chỉ là ta bây giờ làm gì có thời gian đi tìm nữ tử…”.
Đôi mắt đẹp của Địch Phụng sáng lên: “Thế ông hy vọng một có một nương tử thế nào?”.
Thanh Hạnh: “Cái này… đại khái là hiền lương thục đức, ôn thuận lễ phép, tại gia tương phu giáo tử…”.
Hiền lương thục đức, ôn thuận lễ phép, tại gia tương phu giáo tử…
Ba gói thuốc nổ liều cao nổ trong tim Địch Phụng.
Mặt bà ta cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nói: “Thế tướng mạo thì sao?”.
Bà ta rất tự tin vào tướng mạo của mình.
Thanh Hạnh: “Tướng mạo ấy à… ta chưa từng nghĩ tới, không cần phải quá đẹp, ta nhìn thấy dễ chịu là được rồi”.
Địch Phụng lập tức nói: “Vì sao đẹp lại không tốt?”.
Thanh Hạnh nhấc cổ tay, tra bút: “Cũng không phải là không tốt, chỉ là phụ nữ đẹp thì lúc nào cũng có quá nhiều chuyện phức tạp, yêu cầu cũng nhiều, ta chưa chắc có thể làm được, đến lúc đó khó tránh gia đình bất hòa…”.
Địch Phụng liếm liếm môi, sấn tới: “Thế nếu có một nữ tử đẹp nhưng yêu cầu không cao thì sao?”.
Thanh Hạnh lắc đầu.
Địch Phụng nổi khùng: “Vì sao vẫn không chịu?”.
Thanh Hạnh: “Chỉ là sống qua ngày thôi mà, cái này…”.
Địch Phụng không kìm được, chồm tới tóm lấy cổ áo Thanh Hạnh.
Thanh Hạnh không phòng bị, bút trong tay rơi xuống.
Mặt Địch Phụng đã gần trong gang tấc: “Ta nói ông có phiền không, ta chính là hỏi ông một chuyện… nếu lão nương sau khi về hưu muốn sống phần đời còn lại với ông, ông có bằng lòng hay không?”.
Thanh Hạnh hiếm khi bị dọa trợn mắt đờ người thế này: “Bà… ta…”.
Địch Phụng: “Một câu thôi, đồng ý hay không?”.
Thanh Hạnh cúi đầu nhìn thanh kiếm Địch Phụng vừa mới rút ra, mặt đau khổ nói: “Thế này thì ta còn có thể không đồng ý không?”.
Địch Phụng: “Hứ hứ! Nói sớm có phải là tốt rồi không?”.
Bà ta thu kiếm quay người.
Chỉ là trong tích tắc quay người đó, bà ta không nhìn thấy mắt Thanh Hạnh như đang cười, dịu dàng mà xảo quyệt.
. Mục Ca với A Tu La Vương
Do Thập Nhị Dạ và Ma giáo đã giảng hòa, thế là người hai bên cũng dần dần qua lại với nhau.
Đến nhiều nhất không ai khác chính là A Tu La Vương… Gã thủy chung lưu luyến không quên họa tác của Thẩm Tri Ly, cứ một thời gian là lại đến xem Thẩm Tri Ly vẽ thế nào rồi…
Lại thêm Ma giáo ở trong sa mạc, thực phẩm không nhiều chủng loại như ở Trung Nguyên, hơn nữa mỹ vị…
Thế là A Tu La Vương dần dần sống luôn ở Thập Nhị Dạ.
Nhưng là một trong tứ đại pháp vương Ma giáo, võ công lại chỉ thua Dạ Xoa Vương, A Tu La Vương vẫn mỗi ngày không ngừng luyện kiếm.
Sau khi đơn đấu với Thanh Hạnh, Địch Phụng (tỉ võ với Chiến Hiên quá buồn nôn, hắn không muốn đánh tiếp) đều giành thắng lợi, hắn bắt đầu thấy ngứa tay…
Một hôm, ánh mặt trời chói lọi, hắn vui vẻ đi tìm đường chủ cuối cùng của Thập Nhị Dạ Mục Ca.
Còn chưa đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng gõ gõ đánh đánh vọng ra từ phòng Mục Ca, hiếu kỳ, A Tu La Vương bước vào xem…
Sau đó…
A Tu La Vương với vô số mũi tên cắm trên người ngã ra đất xụi lơ, không chút động đậy.
Nằm khoảng một hai canh giờ sau, người bên trong mới thủng thẳng bước ra.
“Ngươi là ai?”.
Gã nam nhân tướng mạo tầm thường lạnh lùng hỏi gã.
A Tu La Vương mở miệng định nói, mới phát hiện không thốt ra được tiếng nào.
“Thôi vậy, đến giúp ta làm việc đi”. Gã nam nhân túm lấy cổ áo A Tu La Vương lôi vào trong, vứt lên một chiếc ghế sắt, trói chân A Tu La Vương lại, rồi đút cho gã một viên đơn dược: “Đây là thuốc giải thuốc mê lúc nãy, ngươi ở đây giúp ta đẽo mấy thứ này thành hình dạng kia”. Hắn chi chỉ thùng gỗ trước mặt A Tu La Vương, rồi chỉ chỉ đống gỗ đã được đẽo sẵn, “Đẽo xong thì chiếc ghế này sẽ tự động thả ngươi ra, còn không…”.
A Tu La Vương đại nộ: “Ngươi chắc biết ta là ai! Ngươi còn dám!”.
Gã nam nhân chẳng thèm để ý đến gã, đi làm việc của mình.
Kêu la một hồi, phát hiện gã nam nhân chẳng có ý để tâm đến gã, A Tu La Vương mới đành chấp nhận đẽo đống đồ trước mắt, đẽo xong đã là nửa đêm, A Tu La Vương mệt đến nỗi không nhấc nổi tay lên, chỉ có thể lết về như một bóng ma vất vưởng…
Sớm hôm sau, gã càng nghĩ càng điên tiết!
Thế là, gã lại đi tìm Mục Ca!
Lần này gã ngã vào cơ quan thứ hai, Mục Ca tiếp tục vứt hắn lên chiếc ghế sắt…
Ngày thứ ba, gã lại ngã lăn quay…
Ngày thứ tư, gã vẫn ngã lăn quay…
Ngày thứ năm, Mục Ca túm lấy cổ áo gã, hờ hững nói: “Ngươi đến tìm ta báo thù hay là có ý đến giúp đỡ?”,
A Tu La Vương phẫn nộ lại thêm tủi thân.
Lần này sau khi gã làm việc xong, Mục Ca đưa cho gã một bát cháo thịt.
Đói đến rã ruột, A Tu La Vương húp hai lần đã hết sạch bát cháo, vẫn đề cao cảnh giác nhìn Mục Ca: “Ngươi rốt cuộc là đang làm gì vậy?”.
Mục Ca nói ngắn gọn: “Cơ quan”.
A Tu La Vương: “Cơ quan gì?”.
Mục Ca quay đầu sang: “Ngươi có hứng thú à?”.
A Tu La Vương dối lòng gật đầu.
Mục Ca trình bày từng phát minh của mình cho A Tu La Vương nghe, A Tu La Vương vốn dĩ chỉ định chờ cơ hội để báo thù, nhưng càng xem càng thích thú… Những thứ này thần kỳ thật đấy! Đây là những thứ mà con người có thể làm ra sao? Thiết kế này cấu tứ này…
Bất giác, A Tu La Vương tìm được sở thích thứ hai của mình ở Thập Nhị Dạ.
Có lẽ trước đó bắt nạt A Tu La Vương quá nhiều, Mục Ca kiên nhẫn hiếm thấy giảng giải tác dụng của từng linh kiện, cấu tạo như thế nào cho gã nghe, A Tu La Vương nghe rất hứng thú, cơ hồ ngày nào cũng chạy đến đây, Mục Ca cũng không ngăn gã, hai người bỗng trở nên rất hợp nhau…
A Tu La Vương vuốt ve cơ quan không nỡ rời tay: “Những thứ này… đều là một mình ngươi làm và nghĩ ra sao?”.
Mục Ca gật đầu.
A Tu La Vương nói: “Hay là ta làm cùng ngươi nhé!”.
Mục Ca ngạc nhiên: “Vì sao?”.
A Tu La Vương ngại ngùng quay đầu đi: “Thấy ngươi một mình khá là vất vả, này này, rốt cuộc là ngươi có cần hay không?”.
Mục Ca nhếch môi, nói: “Được”.
Mấy hôm sau.
Địch Phụng nhiều chuyện nói: “Thanh Hạnh, Thanh Hạnh, ông có cảm thấy A Tu La Vương dạo này rất thân mật với Mục Ca không…”.
Thanh Hạnh không ngẩng đầu lên: “Thế thì đã sao?”.
Địch Phụng: “Ông không cảm thấy…”.
Thanh Hạnh nhìn bà ta mỉm cười: “Phụng Nhi, bà nghĩ nhiều quá rồi đấy”.
Địch Phụng: “…”.
Ông gọi lão nương là gì, gọi lão nương là gì thế hả… á á á á, mặt ta sao bỗng dưng lại đỏ lên thế này…