. Vui lòng cho biết tên của bạn?
Thẩm Tri Ly: Thẩm Tri Ly.
Tô Trầm Triệt: (Cười dịu dàng) Tại họ Tô, đơn tự Hoa, tên Trầm Triệt.
Tống Tử: (Lặng lẽ quay mặt đi) Tên này thật biết giả vờ…
. Tuổi?
Thẩm Tri Ly: Tống Tử không viết cụ thể, khoảng hơn hai mươi tuổi nhỉ.
Tô Trầm Triệt: Ta chắc cũng suýt soát.
Tống Tử: Thông thường trong các tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, tuổi này thật ra đã làm cha làm mẹ hết rồi…
Tô Trầm Triệt: (mỉm cười, vội tiếp lời) Cho nên ta sẽ cố gắng hết sức.
Thẩm Tri Ly: (bĩu môi) … Câu hỏi tiếp theo!
. Giới tính?
Thẩm Tri Ly: (gằn giọng) … Nhìn mà không thấy sao?
Tống Tử: … Ngực phẳng ấy mà, hi hi, thật ra cũng rất tốt, có thể cải trang thành nam nhân, lúc chạy bộ cũng không phiền toái…
Tô Trầm Triệt: (Chớp mắt) Tri Ly, ta không để bụng chút nào đâu, thật đó!
Thanh Hạnh: (nói khẽ) Chủ thượng, hai trăm cân đu đủ mới mua về kho đấy ạ…
Tống Tử: … Thật ra là rất để bụng mà ¬_¬
. Tính cách của bạn thế nào?
Thẩm Tri Ly: Dịu dàng, lương thiện, thích giúp đỡ người khác.
Tô Trầm Triệt: Ôn tồn, nho nhã, quân tử, hào hoa.
Tống Tử: (… Lặng lẽ nhìn trời) Từ một góc độ nào đó mà nói hai người này thật ra rất hợp nhau.
. Tính cách đối phương?
Tô Trầm Triệt: Dịu dàng, lương thiện, thích giúp đỡ người khác… Dù sao Tri Ly của ta cái gì cũng tốt hết.
Thẩm Tri Ly: Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, nói dối không chớp mắt, giảo hoạt, lòng dạ khó lường…
Tô Trầm Triệt: (Oan ức) Thẩm Tri Ly, ta đâu có…
Thẩm Tri Ly: (Híp mắt nguy hiểm) Chàng không có sao?
Tô Trầm Triệt: Tri Ly, nàng nói có thì có vậy!
Tống Tử: … Tiểu Tô à, huynh là nam chính mà, có thể có chút khí khái của nam chính được không vậy!
Tô Trầm Triệt: (Nhìn ra xa) Có khí khái thì nương tử chạy mất tiêu rồi.
. Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?
Thẩm Tri Ly: Hồi Xuân cốc, chàng chỉ còn lại một hơi thở.
Tô Trầm Triệt: Hồi Xuân cốc, trên giường.
Tống Tử: Trọng điểm của hai người là…
. Ấn tượng đầu tiên về đối phương như thế nào?
Thẩm Tri Ly: Một đống… máu thịt lẫn lộn?
Tô Trầm Triệt: Nương tử thân yêu của ta!
Tống Tử: →_→ Đột nhiên có chút thương cảm Tô Trầm Triệt.
. Thích đối phương ở điểm nào?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Thích toàn bộ.
Thẩm Tri Ly: Nói thật ra là… gương mặt.
Tống Tử: (Khều Tô mỗ) Này này, có cảm thấy bị đả kích không?
Tô Trầm Triệt: Không có.
Tống Tử: À há, vì sao?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Vì gương mặt này trên đời này chỉ có một thôi.
Tống Tử: (Liếc nhìn chàng trai ma quái ngồi trên ghế khán giả đang nhìn chòng chọc như hổ đói) … Sao mình cảm thấy lời của họ Tô có ý ám chỉ gì thế nhỉ?
. Ghét đối phương ở điểm nào?
Tô Trầm Triệt: Không ghét điểm nào hết.
Thẩm Tri Ly: … Ngoài mặt ra.
Tống Tử: …Có khác gì với câu hỏi trước đâu?
. Bạn cảm thấy chung sống với đối phương có tốt không?
Thẩm Tri Ly: Thật ra, nói thật là…
Tô Trầm Triệt: Hợp nhau. (Mỉm cười) Câu hỏi tiếp theo.
Thẩm Tri Ly: Này này, ta còn chưa nói xong mà!
. Xưng hô với đối phương thế nào?
Tô Trầm Triệt: (Cười dịu dàng) Tri Ly.
Thẩm Tri Ly: Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt: … Xa cách quá.
Thẩm Tri Ly: Thế Tô công tử được rồi.
Tô Trầm Triệt: …
. Hy vọng đối phương xưng hô với bạn thế nào?
Thẩm Tri Ly: Thẩm Tri Ly.
Tô Trầm Triệt: (Quay đầu sang) Tri Ly, có thể gọi ta một tiếng “Triệt” thôi được không?
Thẩm Tri Ly: Thật buồn nôn.
Tô Trầm Triệt: (Tủi thân) Tên cha ta đặt mà…
Thẩm Tri Ly: Thế cũng rất buồn nôn… Dù sao kiếp này chàng đừng mơ tưởng nữa.
Tô Trầm Triệt: Không sao, thế thì đợi kiếp sau vậy.
Thẩm Tri Ly: (Đỏ mặt) Này này, ai nói sẽ có kiếp sau với chàng chứ!
. Nếu ví von, thì đối phương giống động vật nào?
Thẩm Tri Ly: Con ruồi có được không?
Tống Tử: Ừm, nó thuộc họ côn trùng…
Thẩm Tri Ly: Vậy thì tắc kè được rồi.
Tô Trầm Triệt: Nhưng tắc kè xấu hoắc…
Thẩm Tri Ly: Thế thì công vậy.
Tô Trầm Triệt: Cái này…
Thẩm Tri Ly: Công cái ấy.
Tô Trầm Triệt: … Thẩm Tri Ly giống đà điểu.
Thẩm Tri Ly: ?
Tô Trầm Triệt: (Thở dài) Là loài hay rúc đầu vào cát ấy.
Tống Tử: = = Đều rất sát thực.
. Nếu tặng quà thì sẽ tặng đối phương thứ gì?
Thẩm Tri Ly: Chàng đâu có thiếu thứ gì.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Bản thân ta.
Thẩm Tri Ly: Ta từ chối.
Tô Trầm Triệt: (Tủi thân) Vì sao?
Thẩm Tri Ly: Nuôi chàng quá đắt.
Tô Trầm Triệt: (Mắt sáng lên) Ta có thể bù mà!
Thanh Hạnh: (Lật sổ sách) Cái đó… Thẩm cốc chủ, có cần tôi hồi báo doanh số năm nay từ sản nghiệp đứng tên chủ thượng không?
Thẩm Tri Ly: (Mắt dựng ngược) … Lấy cái này để dụ dỗ người khác là phạm quy đó đồ chết tiệt ạ!
. Muốn nhận được quà gì từ đối phương?
Thẩm Tri Ly: (Chắc như đinh đóng cột) Ngân lượng.
Tống Tử: Rất thẳng thắn…
Tô Trầm Triệt: Ta muốn…
Thẩm Tri Ly: (Vội vàng cắt ngang) Được rồi, ta biết chàng muốn gì, không cần phải trả lời đâu, câu hỏi tiếp theo!
. Có điểm nào bất mãn về đối phương không? Nếu có, là điểm nào?
Tô Trầm Triệt: Cái gì cũng tốt, không có bất mãn.
Thẩm Tri Ly: Quá nhiều, nhiều đến mức không muốn nói.
Tô Trầm Triệt: … Tri Ly, đau lòng ghê gớm.
Thẩm Tri Ly: Chàng đau lòng thì có liên quan gì đến ta, nhanh lên, câu hỏi tiếp theo!
. Bạn có khuyết điểm không?
Thẩm Tri Ly: Chắc là quá tốt bụng, hiền lành. (Thở dài)
Tô Trầm Triệt: (Nghĩ một lúc) Không có.
Thẩm Tri Ly: (Khó mà nhẫn nhịn) Chàng nghĩ kỹ lại đi.
Tô Trầm Triệt: (Lắc đầu) Thật không có mà.
Thẩm Tri Ly: (Quay người bỏ đi) Cái kiểu phỏng vấn không có câu nào là nói thật này có gì hay đâu, ta về kiếm tiền còn hơn.
Tô Trầm Triệt: (Kéo tay áo Thẩm Tri Ly lại, ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn) Khuyết điểm gì ta cũng sẽ sửa mà, hơn nữa, thật ra chỉ cần Tri Ly nàng không phiền lòng, khuyết điểm gì ta cũng không bận tâm đâu…
Thẩm Tri Ly: (Ngẩn ra một hồi, quay người ngồi xuống, giọng dịu lại) Thôi đi, còn bao nhiêu câu, hỏi mau lên.
. Đối phương có khuyết điểm gì không?
Tô Trầm Triệt: Không có.
Thẩm Tri Ly: Ấy, rất nhiều, ví dụ như… vô sỉ vô lại vô cớ sinh sự làm cho người ta không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì…
Tô Trầm Triệt: (Oan ức) Ta…
Thẩm Tri Ly: Im miệng!
. Ghét nhất đối phương làm gì?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Làm gì cũng không ghét.
Thẩm Tri Ly: Cảm thấy hình như đã trả lời rất nhiều lần rồi… Bỏ qua!
. Bạn làm gì sẽ bị đối phương ghét?
Thẩm Tri Ly: Cái này sao ta biết được…
Tô Trầm Triệt: (Nói khẽ) Hình như ta làm gì nàng ấy cũng tức giận hết…
Thẩm Tri Ly: (Nổi giận) Ta dễ giận chỗ nào?
Tống Tử: Hình như đúng là như thế thật…
. Quan hệ hai người tiến triển đến đâu rồi?
Thẩm Tri Ly: … Kết hôn rồi.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Cái cần tiến triển thì đều tiến triển rồi. (Nắn nắn vai) Vợ chồng già rồi.
Thẩm Tri Ly: ═ ═│││
Tống Tử: Bỗng cảm thấy hạnh phúc ghê.
. Lần hẹn hò đầu tiên ở đâu?
Thẩm Tri Ly: Hình như không có.
Tô Trầm Triệt: (Quay đầu sang) Tri Ly, phỏng vấn xong chúng ta cùng đi ăn khuya nhé.
Tống Tử: Cái này gọi là phái hành động…
. Không khí lúc đó là?
Thẩm Tri Ly: (Gắt gỏng) Không có lần hẹn đầu tiên thì lấy gì có không khí, lôi tác giả ra đây đánh cho một trận!
Tô Trầm Triệt: (Cười dịu dàng) Chút nữa bọn ta hẹn hò xong sẽ nói cho ngươi biết.
Tống Tử: (Vùng vẫy) Ấy ấy… đừng đánh vào mặt đừng đánh vào mặt mà! Nói đừng rồi mà còn đánh, hu hu hu…
. Lúc đó tiến triển tới đâu rồi?
Thẩm Tri Ly: …
Tô Trầm Triệt: …
. Địa điểm hẹn thường ở đâu?
Thẩm Tri Ly: … Đã nói là bọn ta chưa từng hẹn hò rồi, còn hỏi nữa! Tô Trầm Triệt!
Tô Trầm Triệt: Có
Thẩm Tri Ly: Ăn cái bánh chưng này đi! (Tống Tử tiếng Hán có nghĩa là bánh chưng)
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Được.
Tống Tử: … Ấy ấy, hai người đừng vậy mà! Tôi chỉ là hỏi thôi, chương trình sắp xếp như vậy mà, không phải tôi mà!
. Sinh nhật đối phương, sẽ làm gì?
Thẩm Tri Ly: Ta không biết sinh nhật của chàng.
Tô Trầm Triệt: Hôm nay!
(Thanh Hạnh: Sinh nhật chủ thượng rõ ràng… ưm ưm ưm…)
Thẩm Tri Ly: Á, hôm nay là sinh nhật chàng à… (Suy nghĩ, mò túi, lấy ra một đồng xu) Đây, quà cho chàng.
Tô Trầm Triệt: (Tủi thân cắn khăn tay) Chỉ có thế này thôi à…
Thẩm Tri Ly: (Liếc xéo) Không tệ đâu, có thể mua một cái bánh bao đó, nếu không chàng muốn gì?
Tô Trầm Triệt: Tối nay có thể…
Thẩm Tri Ly: (Ho khan) Chuyện tối nay tối nay nói.
Tống Tử: Hình như ngửi thấy mùi không hòa bình rồi…
. Ai là người tỏ tình trước?
Tô Trầm Triệt: Ta.
Thẩm Tri Ly: Không phải ta.
Tống Tử: Vấn đề này rõ như ban ngày.
. Thích đối phương đến mức độ nào?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Thích đến mức đau tim luôn.
Thẩm Tri Ly: (Đỏ mặt) Thì… đại khái… thích chút chút…
Tô Trầm Triệt: Chỉ một chút chút thôi sao?
Thẩm Tri Ly: (Mặt càng đỏ hơn) Đừng hỏi nữa, câu tiếp theo!
Tống Tử: … Đây cũng là chuyện rõ như ban ngày mà!
. Á, là yêu chứ?
Tô Trầm Triệt: Đúng vậy.
Thẩm Tri Ly: (Mặt đỏ như gấc) Sao đều là câu hỏi kiểu này vậy?
Tống Tử: Chỉ cần trả lời có hoặc không thôi mà!
. Đối phương nói gì khiến bạn hết cách?
Thẩm Tri Ly: Ấy… lúc hắn đưa ngân lượng ra thì ra hết cách.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) “Tô Trầm Triệt, thiếp rất yêu chàng”. Câu này thì sẽ hết cách.
Thẩm Tri Ly: (Mặt khó coi) Xem ra ta nói gì chàng cũng đều có cách.
. Nghi ngờ đối phương đứng núi này trông núi nọ thì làm thế nào?
Thẩm Tri Ly: Chắc là sẽ bỏ đi, sau đó không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Tô Trầm Triệt: (Ai oán).
Thẩm Tri Ly: Đừng nhìn ta kiểu đó… Chỉ cần chàng không đứng núi này trông núi nọ, ta…
Tô Trầm Triệt: (Giơ tay thề thốt) Ta tuyệt đối không như vậy đâu!
Tống Tử: Thế còn huynh thì sao?
Tô Trầm Triệt: (Mắt nham hiểm) Chắc là sẽ tìm cách xử lý tình địch.
. Cho phép đứng núi này trông núi nọ không?
Thẩm Tri Ly: Không cho phép.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Giống Thẩm Tri Ly.
Tống Tử: Thật là một câu trả lời giống nhau hiếm có.
. Nếu hẹn mà đối phương đến trễ một tiếng thì làm thế nào?
Thẩm Tri Ly: Ta đã bỏ về từ lâu rồi.
Tô Trầm Triệt: Trực tiếp đi tìm nàng.
Tống Tử: (Thở dài) Đây chính là khác biệt.
. Thích nhất bộ phận nào của đối phương?
Tô Trầm Triệt: Mắt, mũi, miệng, hõm cổ… Tóm lại, ta thích toàn bộ!
Thẩm Tri Ly: (Nhìn kén chọn) Mặt… vì đẹp trai.
Tống Tử: (Liếc xéo) Thật ra Tri Ly nàng là một người mê sắc tiềm ẩn đấy nhỉ…
Thẩm Tri Ly: Loại mê sắc hoàn toàn không có tư cách nói ta.
Tống Tử: Này này…
. Cử chỉ nào của đối phương gợi cảm nhất?
Thẩm Tri Ly: (Đỏ mặt) Chắc là lúc đặt tay lên ngực trái nói “Tri Ly, ta càng ngày càng thích nàng…”.
Tô Trầm Triệt: (Đặt tay lên ngực trái) Tri Ly, ta càng ngày càng thích nàng.
Thẩm Tri Ly: Này này, chàng…
Tô Trầm Triệt: Tri Ly gợi cảm nhất là lúc nằm trên giường mở nửa mắt cười nói với ta “Nếu chàng cảm thấy đang nằm mơ cũng được”…
Thẩm Tri Ly: Chàng nhớ rõ như thế để làm gì?
Tô Trầm Triệt: Cả đời cũng không quên.
Tống Tử: Sao đột nhiên nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao thế nhỉ?…
. Lúc nào hai người cảm thấy hồi hộp?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Lúc Tri Ly nói “Thiếp rất yêu chàng”…
Thẩm Tri Ly: Chàng không hề hồi hộp!
Tô Trầm Triệt: Ai nói, còn lần đầu làm chuyện đó nữa…
Thẩm Tri Ly: Im ngay! Câu tiếp theo!
Tống Tử: Tri Ly, nàng vẫn chưa trả lời mà…
Thẩm Tri Ly: Ta cự tuyệt!
. Đã từng nói dối đối phương chưa? Có sở trường nói dối không?
Tô Trầm Triệt: Không có sở trường.
Thẩm Tri Ly: Không có sở trường.
Tống Tử: Có quỷ mới tin…
. Lúc làm gì cảm thấy hạnh phúc nhất?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Mỗi giây phút có Tri Ly bên cạnh đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Thẩm Tri Ly: (Trầm tư) Lúc phát hiện chàng chưa chết…
Tô Trầm Triệt: Tri Ly, cảm động quá.
Thẩm Tri Ly: Này này, không việc gì thì đừng cảm động bừa bãi chứ!
. Có từng cãi nhau chưa?
Thẩm Tri Ly: Thỉnh thoảng.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Vì thông thường là Thẩm Tri Ly mắng ta.
Thẩm Tri Ly: Ta không có! Rõ ràng là chàng tự để bị mắng đó chứ!
. Cãi nhau thế nào?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Nàng mắng ta nghe.
Thẩm Tri Ly: Được rồi, ta từ chối trả lời câu hỏi này…
. Làm lành thế nào?
Thẩm Tri Ly: Bỗng dưng thôi.
Tô Trầm Triệt: Ừm.
. Kiếp sau vẫn muốn trở thành người yêu của nhau chứ?
Thẩm Tri Ly: Chuyện kiếp sau để kiếp sau nói.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Ta nghe lời Tri Ly.
Tống Tử: Họ Tô kia, huynh định làm ông xã thập nhị tứ hiếu à…
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Ta vốn là vậy mà…
. Cảm nhận “được yêu” là vào lúc nào?
Thẩm Tri Ly: … Rất nhiều lúc.
Tô Trầm Triệt: (Suy nghĩ) Chắc là lúc đang làm…
Thẩm Tri Ly: (Cắt ngang) Câu tiếp theo!
Tống Tử: Thẩm Tri Ly, mặt nàng đỏ rồi kìa!
Thẩm Tri Ly: Không cần ngươi lo!
. Cảm thấy “chẳng lẽ không còn yêu ta nữa sao???” là vào lúc nào?
Thẩm Tri Ly: Khi ở trên lầu thành Ma giáo lần đó…
Tô Trầm Triệt: (Cắt ngang) Tri Ly, ta đã rất hối hận rồi mà, nàng quên đi có được không?
Thẩm Tri Ly: (Liếc xéo) Không quên được.
Tô Trầm Triệt: (Oan ức, gí ngón tay) Dù gì sau này sẽ không vậy nữa mà!
. Bạn biểu lộ tình yêu thế nào?
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Cho nàng ấy tất cả ngân lượng của ta.
Thẩm Tri Ly: Chắc là gọi chàng đi ngủ.
Tô Trầm Triệt: Tri Ly, tối nay…
Thẩm Tri Ly: Không nghĩ tới tối nay chàng sẽ chết à?
Tô Trầm Triệt: (Nói chắc như đinh đóng cột) Sẽ chết!
Thẩm Tri Ly: …
Tống Tử: Giấu mặt đi.
. Nếu chết, thì sẽ chết trước đối phương? Hay là chết sau?
Tô Trầm Triệt: Dĩ nhiên là cùng chết rồi.
Thẩm Tri Ly: … Ừm.
Tống Tử: Bỗng dưng có chút cảm động…
. Giữa hai người có điều gì giấu nhau không?
Tô Trầm Triệt: Chưa bao giờ có.
Thẩm Tri Ly: (Liếc xéo) Lúc chàng hồi phục trí nhớ.
Tô Trầm Triệt: Nàng không hỏi ta mà…
Thẩm Tri Ly: Ta không hỏi chàng không biết nói sao?
Tống Tử: Tham khảo câu , …
. Hứng thú của bạn là gì?
Thẩm Tri Ly: (Mỉm cười) Đếm tiền.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Xem nàng đếm tiền.
Tống Tử: Đúng là một gia đình cát tường như ý trên thuận dưới hòa…
. Quan hệ giữa hai người xung quanh có biết không? Hay giữ bí mật?
Thẩm Tri Ly: Công khai.
Tô Trầm Triệt: (Mỉm cười) Cả giang hồ đều biết, nhưng mục đích của ta là để cả thế giới đều biết!
Tống Tử: Lau mồ hôi…
. Cảm thấy tình yêu giữa hai người sẽ mãi mãi không?
Thẩm Tri Ly: Mãi mãi thật ra quá lâu, nhưng… ta sẽ cố gắng.
Tô Trầm Triệt: (Cười toét miệng) Chắc chắn rồi, còn phải hỏi sao?
Tống Tử: Họ Tô, huynh tự tin thật đấy…
Tiểu kịch trường .
Là nói, rất lâu rất lâu sau, tên đầu óc đen tối nọ và kẻ mê tiền nọ cùng ngồi gói bánh chẻo đón năm mới.
Ăn uống no say.
Kẻ mê tiền: “Năm mới phải có lì xì!”.
Đầu óc đen tối: “Bà xã à, ngân phiếu khế đất cửa tiệm đều cho nàng hết rồi = =”.
Kẻ mê tiền: “Không cần biết, ta vẫn muốn!”.
Đầu óc đen tối thở dài cởi y phục.
Kẻ mê tiền liếc mắt: “Chàng làm gì vậy? →_→”.
Đầu óc đen tối nói dứt khoát: “Lấy thân gán nợ!”.
Kẻ mê tiền: “… Thứ dùng quá nhiều lần rồi không đáng giá”.
Đầu óc đen tối: “…”.
Quay người bỏ đi.
Kẻ mê tiền: “Này này, đêm giao thừa mà chàng đi đâu thế hả?”
Đầu óc đen tối: “Ra ngoài biến thân!”.
Kẻ mê tiền: “…”.
Biến cái đầu chàng, bên trên có thay đổi thế nào thì bên dưới không phải cũng thế sao = =!
.
Lại rất lâu rất lâu sau.
Đầu óc đen tối và kẻ mê tiền cùng đón lễ Thất tịch.
Đầu óc đen tối: “Bà xã bà xã, có muốn hoa không?”.
Kẻ mê tiền ngẩng đầu lên từ đống sổ ghi nợ: “Hoa?”.
Đầu óc đen tối: “Ngày mai là Thất tịch rồi, chúng ta ra ngoài đón Thất tịch đi! Trải hoa khắp đường đi, thế nào?”.
Kẻ mê tiền trầm tư: “Được!”.
Ngày hôm sau.
Đầu óc đen tối: “Bà xã, nàng đây là…”.
Kẻ mê tiền đắc ý chỉ tấm biển hai bên đường, trên đó viết:
Lễ Thất tịch, hoa hai bên đường một chậu nửa quan tiền, trả tiền là có thể mang đi.
Kẻ mê tiền: “Chàng xem thế này tốt biết bao, vừa có thể ngắm lại không phải lãng phí, mọi người cùng tận hưởng vẻ đẹp của hoa!”.
Đầu óc đen tối ôm đầu: “Bà xã à, chúng ta đâu có thiếu tiền…”.
.
Vẫn là rất lâu rất lâu sau.
Đầu óc đen tối ra ngoài tiếp khách, trong lúc ăn uống, có một bằng hữu uống một hớp rượu nói: “Không khí buồn tẻ, chi bằng gọi ra vài ca kỹ đến múa hát góp vui đi”.
Sau đó, ca kỹ múa hát, múa đến bên cạnh Đầu óc đen tối.
Nâng chung rượu, kính cẩn nói: “Công tử phong tư anh tuấn, khiến nô gia đem lòng ngưỡng mộ…”.
Đầu óc đen tối cự tuyệt, phất tay bảo nàng ta lui.
Ca kỹ rơi lệ: “Công tử nếu không uống, chỉ sợ Báo ma ma…”.
Đầu óc đen tối nhét một đĩnh ngân lượng, ca kỹ nhìn một hồi, cười tươi rói lui ra.
Sau đó, kẻ mê tiền biết được, phẫn nộ nói: “Vì sao phải đưa ngân lượng, còn cho cả một đĩnh nữa… Chàng cứ để người ta sàm sỡ, lợi dụng một chút có sao đâu!”.
Đầu óc đen tối tủi thân: “Bà xã…”.
Kẻ mê tiền: “Ta còn có việc chưa làm xong, chàng đi ngủ trước đi…”, lạnh nhạt.
Đầu óc đen tối: “Bà xã… thật ra thanh lâu đó là sản nghiệp của nhà ta…”.
Kẻ mê tiền: “… Hả?”.
Đầu óc đen tối thở dài: “Chính là nói ta cho đĩnh bạc đó, thật ra quá nửa số đó sẽ trở về túi chúng ta”.
Kẻ mê tiền thở phào: “Sao không nói sớm”, mỉm cười tắt đèn, “Đi đi đi, chúng ta về đi ngủ thôi!”.