Trong phòng một hồi yên lặng, Hoài Vương qua loa mặc quần áo xong đi ra ngoài. Âm thanh cửa khép lại đem Mạch Ngọc chấn động một chút.
Nơi nào đó đau nhức, bước chân bất ổn đi ra phía sau bình phong, nước tắm chuẩn bị từ đêm hôm trước đã lạnh thấu, y bất chấp tất cả, cởi ngoại bào khoác trên người, bước vào thùng tắm rồi đem chính mình vùi vào làn nước lạnh như băng.
Những lời Hoài Vương nói quanh quẩn bên tai y, kỳ thực hắn nói không sai, đúng là lỗi của y, tự mình đi chọc hắn, thậm chí sau đó còn hùa theo, không có chỗ nào mà không phải y tự làm tự chịu. Quả nhiên bản thân không thoát khỏi phong trần, mà trong xương, rốt cục lại dâm tiện như vậy.
Cơ thể càng vùi sâu xuống, nước tràn qua đỉnh đầu, kích thích lạnh như băng, hòng mượn nó áp chế tâm tình bình tĩnh lại.
Cảm giác thứ người kia lưu lại trong thân thể, trên người để lại vết tích, không biết phải làm sao mà đối mặt, y nằm mơ cũng muốn rời khỏi Ỷ Hương Các, không hối hận cùng Phong Nhược Trần định ra giao hẹn, chí ít y thấy, một ngày kia rời đi nơi kia, vô luận cuối cùng biến thành cái dạng gì, y cũng không quan tâm, dù sao so với lấy thân hầu hạ người vẫn tốt hơn. Y còn có cầm nghệ kiêu ngạo, thế nhưng mặt khác, ngoại trừ cầm nghệ, cái gì y cũng không có…
“Mạch Ngọc?!”
Cách mặt nước, y nghe được thanh âm cửa bị đụng vỡ, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó bản thân bị xách ra khỏi mặt nước.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hoài Vương rống lên một tiếng với y, trong tay còn bưng một chén thuốc bị sánh ra ngoài phân nửa.
“Ta… Ta chỉ muốn… muốn tắm một chút.”
Mạch Ngọc ngây cả người, trên mặt cóng đến không có một chút huyết sắc.
“Có ai tắm như ngươi sao?”
Hoài Vương không nói hai lời kéo y tới trên giường, nhấc chăn không chút dịu dàng đem đầu y bao lại, “Có biết như thế sẽ khiến gió độc thấm vào người không?”
Mạch Ngọc thật vất vả từ đệm chăn chui ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hoài Vương, sau đó vuốt cằm, “Vương gia dạy phải.”
Hoài Vương cúi đầu nhìn thuốc trong tay một chút, đã sánh nhìn thấy đáy, ngực nghẹn một trận giận dữ.
Bản vương kém như thế sao? Để cho bản vương ngủ một đêm như thế nào ngươi lại như bị làm nhục? Làm bản vương quá xúc động không thể kiềm chế chính mình, thế nhưng ai cũng chưa nói bản vương căn bản không phải… Căn bản không phải…
Ngày ấy ở trước Nhã cư thoáng nhìn, liên tiếp nhận hai lần hình phạt, cũng không thấy y khuất phục qua, mà một thoáng sớm kia, hắn quả thực thấy người nọ gần như tuyệt vọng, phảng phất tím niệm (lòng tin) của y từ trước tới nay chống đỡ bị đánh tan, tất cả kiêu ngạo không còn sót lại chút gì, chỉ dư lại giãy giụa vô ích.
Từ trước đến nay đều là người khác hầu hạ hắn, hắn là Vương gia, ra lệnh một tiếng là thiên hô bách ứng, đừng vội nói thanh quan thân thể sạch sẽ, coi như là cô nương chưa xuất giá cũng là ngoan ngoãn hầu hạ dưới thân. Mà hắn khi nhìn đến người nọ vẻ mặt hoảng sợ bất an, lại là áy náy không ngớt, thậm chí bỏ ra ngoài nguyên nhân cũng không phải vì tức giận, chỉ là muốn tìm cho y chén thuốc an thần, lại không nghĩ rằng y muốn tự chìm mà chấm dứt.
Tay bưng chén thuốc của Hoài Vương run rẩy, sau đó quát to một tiếng, “Người đâu!”
Một gã ám vệ chẳng biết từ nơi nào hiện thân đi ra, im lặng một bên chờ chỉ thị. Mạch Ngọc bọc đệm chăn không nói một tiếng, mặt đầy cảnh giác mà nhìn Hoài Vương. Sắc mặt Hoài Vương như thiết, đem chén thuốc đến trước mặt ám vệ, “Đi sắc một chén đến, trấn an tinh thần.”
Ám vệ nhận chén kia, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc cùng không dám tin, nhưng là đảo mắt liền biến mất.
Trong phòng lại lâm vào cái loại yên lặng làm người ta lúng túng. Hoài Vương xoay người ngồi xuống, đối với y nói, “Phong Nhược Trần đem ngươi cho bản vương, bản vương có phải có quyền nên biết tất cả chuyện của ngươi hay không?”
Mạch Ngọc bọc đệm chăn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi mới nói, “Đây là ta cùng Nhược Trần ước định…”
Hoài Vương không lên tiếng, im lặng chờ y nói xong.
“Nhược Trần biết ta không muốn sinh nhai bằng việc này, nhưng là trừ đánh đàn, ta cái gì cũng không làm được. Vì thế ta cùng hắn làm một giao dịch, hắn bảo ta ở chốn phong trần minh triết bảo thân (người khôn giữ mình), mà điều kiện trao đổi… Thời khắc mấu chốt hắn dùng làm lợi thế đàm phán. Dù cho không phải do một trăm hai mươi thuyền trà kia, ta vẫn luôn là công cụ…”
“Không hổ là Phong Nhược Trần, lưu tình khắp chốn.” Hoài Vương khen, lại hỏi, “Nói như vậy, danh hào Vô Song công tử cũng là hắn thổi phồng ra bên ngoài?”
Mạch Ngọc gật đầu, “Chính bản thân hắn từng nói, nếu không muốn bị ỷ Hương Các vây khốn, phải leo lên mức vạn nhân chú mục… Sở dĩ ta mới khắc khổ luyện đàn.’’
“Ngươi đã có ý với Phong Nhược Trần, sao không biết thời biết thế? Nếu sinh tình, hắn cũng không thể đem ngươi đưa đi.”
Khóe miệng Mạch Ngọc cong lên, hờ hững xuất ra một nụ cười chua chát, “Thời điểm ta quen Nhược Trần liền biết trong lòng hắn đã có người, mà lại chỉ cần mỗi người này.”
Chỉ hận chính mình sinh nhầm thời. Gió thổi bờ liễu mang theo hương rượu đã tàn, y nhớ kĩ người kia là thiếu niên phong lưu, mà trong mắt người nọ cũng chỉ có kẻ vô tích sự Phương nhị thiếu gia ấy.
Hết chương