Công Tử Vô Song

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc mới vừa đến Hoài vương phủ thì nghe Thường quản gia nói sở thích của Hoài Vương, trong lòng y đúng là tồn tại một tia mừng rỡ, mặc dù giống như chim bị cầm tù trong lồng, nhưng ít ra y còn được yên tĩnh.

Hoài Vương tuy là thích thu thập trân phẩm thế nhân, lại đối với “lễ vật’’ người khác đưa tới không hề hứng thú. Cũng trách khi đó Phong Nhược Trần lại nói với y, ‘e rằng đây không phải là cách tốt nhất, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cho ngươi đi nơi đó là tốt nhất, mà ngươi đến rồi, liền sẽ hiểu rõ.’

Khi đó, y mới hiểu được, cái gọi là “tốt nhất”, đều không phải đối với một trăm hai mươi thuyền trà bị giữ kia, mà là nói với y.

“Nhược Trần dụng tâm lương ta lại không làm gì được, chẳng qua kết quả là, chung quy do ta si tâm vọng tưởng.”

Vốn nghĩ sẽ ở nơi đó trải qua cả đời, viết chữ đánh đàn, trọn đời cô đơn, hoặc là một ngày nào đó, chủ nhân vương phủ không muốn vậy cũ này nữa, y liền có thể rời đi…

Thế nhưng ai ngờ mấy tháng sau, hai người đã dùng phương thức này gặp mặt, đổi lại, thì giống như hai đường thẳng vốn không nên trùng nhau, bởi vì một đêm bên bức tường kia thoáng nhìn, giống như được ngón tay mềm quận lại, càng quấn càng loạn, càng quấn càng chặt.

Nghe y nói thế, tay nắm vịn ghế của Hoài Vương rung một cái, ám vệ một lần nữa sắc chén thuốc bưng tới, Hoài Vương dặn ám vệ nhìn hắn uống hết, lại không nói thêm cái gì, đi ra ngoài.

Sau mấy ngày nghỉ dưỡng, bọn họ lại như cũ lên đường hướng Giang Châu mà đi.

Trên đường, Mạch Ngọc thấy được thái độ Hoài Vương đối với y giống như có thay đổi, không giống như trước động một chút là nhục nhã y nam quan nam kỹ, ngôn hành cũng bớt phóng túng, sau đó lại càng phát hiện hắn toát ra phong thái dòng dõi cao quý.

Đề tài hai người thuờng nói không quá ba câu là tôn nghiêm khí phách đã chuyển đến phong thổ, dân sinh tạp thú (thú vui hỗn tạp trong đời sống), trò chuyện với nhau vui vẻ, trong thâm tâm lại hiểu thêm về đối phương.

Mỗi khi đến một chỗ nghỉ ngơi, vẫn là mỗi người một phòng, chỉ là hai bên vẫn lưu luyến bầu không khí kia đều tự dùng đều tự căn phòng của, chỉ là đây đó lại không nói gì, bầu không khí có vẻ khiến người ta lúng túng.

Có đôi khi Hoài Vương chính mình nghe thấy tiếng nước bên kia tường, vừa nghĩ tới chính là Mạch Ngọc đang tắm rửa, sẽ không tự chủ nhớ tới y một thân da thịt trắng mịn không tì vết, chạm vào mềm mại, con ngươi ẩm ướt như sương mù che kín, cùng với đêm đó y ở dưới thân mình trằn trọc rên rỉ, liễm diễm mị hoặc như nước.

Không muốn thừa nhận không được, người kia câu mất tâm tư của hắn, hơn nữa đã nhiều ngày, hai người rốt cuộc có thể yên ổn trò chuyện vài câu, học thức của y, hàm dưỡng của y, khiến hắn yêu thích không thôi.

Bây giờ nghĩ một chút, hắn đối với y vẫn là có chút thành kiến, biết y là nam quan, liền khinh thường y, thậm chí dùng ngôn từ vũ nhục mà mua vui. Đây hết thảy, hết thảy đều khiến y đối với hắn xa cách, thậm chí thiếu chút nữa hủy đi cầm nghệ của y. Mà ẩn sâu dưới lãnh ngạo là tài hoa uyên bác, cũng chỉ có mấy ngày nay mới chậm rãi biết được.

Y tựa như một khối tử ngọc tinh khiết chưa được người tìm thấy, bên ngoài bọc trong lớp đá tầm thường, chỉ có người tài cán liếc mắt mới trông thấy giá trị của y, phát hiện bên trong đó là thứ hoàn mỹ không tì vết.

Tài sắc trác tuyệt, cầm nghệ kiệt xuất thiên hạ, không thể có người thứ hai…

Người kia, quả nhiên xứng với cái tên ‘Vô Song’.

Qua mấy ngày, đã đến Giang Tây.

Tiến vào đất Giang Châu, Mạch Ngọc đột nhiên phát hiện trên đường rất nhiều tha nhi nâng người nhà, người bệnh, ăn xin chỗ nào cũng có, không khỏi sinh lòng nghi hoặc.

“Giang Châu, bên trái là hồ Phàn Dương, bên phải giáp hồ Động Đình, ba cửa sông lớn, đường thông bảy tỉnh, là đầu mối cả nước. Hồ Hán cửu thủy nhập thành Bành Lễ trạch (彭蠡澤, tức đầm Bành Lễ), trăm sông đổ về một biển, thế nước mênh mông, thế nên nói là bảo vật tinh hoa, nhưng mà tiến vào mùa lũ, Trường Giang và Hoàng Hà ngập lụt, dân chúng lầm than.”

Hoài Vương hướng y giải thích.

Mạch Ngọc gật đầu, liền buông xuống màn xe.

Xe ngựa dừng bên đường nghỉ ngơi, nghe thấy ven đường có tiếng trẻ con khóc nỉ non, Mạch Ngọc vén mành lên, theo tiếng khóc nhìn lại, đã thấy một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi đang ôm bọc tã mà dỗ, liền đi xuống xe.

“Cha mẹ ngươi đâu?”

Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn y, sau đó ánh mắt rơi lên lương khô trên tay, nhìn chăm chú, thiên tiên trước mắt giống như cũng không mê người như lương khô kia được. Thấy nó nhìn chằm chằm thứ trong tay mình nuốt nước miếng, Mạch Ngọc đưa tay đme lương khô cho nó, “Ta đưa cái này cho ngươi, ngươi nói cho ta biết tại sao ở nơi hoang vu này chỉ có hai người các ngươi?”

Đứa bé kia do dự một chút, nhận lấy, thận trọng nắm ở trong tay, nói, “Đê sụp, thôn trang đều bị lũ lụt quấn đi, cha mẹ đem ta và đệ đệ ôm lên cây…”

Đứa nhỏ khóc thút thít đứng lên, mà trong lòng nó đứa bé mới vài tháng càng khóc thê thảm.

Mạch Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn bốn phía, lẽ nào cảnh tượng nhìn thấy trước kia, đều là dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi? Nghĩ tới đây, ngực cuối cùng lại đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, “Vậy các ngươi sau này dự đinh làm sao?”

Đứa bé kia lắc đầu, không lên tiếng nữa. Mà lúc này, hai bên trái phải có người xông lên muốn cướp lương khô trong tay nó, Mạch Ngọc nhanh tay lẹ mắt,đem đứa nhỏ kéo ra đằng sau.

“Ngươi muốn làm gì?”

Người nọ giống như không nghe thấy y quát lớn, ánh mắt thẳng tắp theo dõi đứa trẻ đằng sau, đang muốn đẩy Mạch Ngọc tiến lên cướp lần nữa, đột nhiên hai thanh kiếp bất đồng phương hướng hắn ngang trước mặt hắn, thân kiếm trắng như tuyết, hàn khí nghiêm nghị, Hoài Vương và ám vệ của hắn chính là cùng lúc xuất thủ.

“Người của bản vương, ngươi cũng dám chạm?”

“Cút!”

Người nọ không cam lòng liếc nhìn lương khô trong tay đứa bé rồi mới rời khỏi.

Mạch Ngọc bị từ ngữ hắn quát người kia làm cho ngần người, sau đó nói, “Vương gia, không phải lỗi của hắn… Đói đến cực điểm, xem nhẹ cái chết mà ăn. Sợ rằng cảm giác này, Vương gia chẳng bao giờ hiểu rõ qua.”

Hoài Vương thu lại con ngươi, suy nghĩ một chút, rồi sau đó thu hồi kiếm nói với ám vệ, “Hoài Nhị, đi đem tất cả lương khô trên xe đến đây, để lại cho chúng ta mấy ngày kế tiếp đủ ăn là được.”

Mạch Ngọc có chút không tin nhìn về phía hắn, Hoài Vương liếc mắt nhìn y, “Bản vương khi còn bé không ít lần quỳ ở thư phòng, bị phạt bỏ đói một trận hai trận là bình thường, ngươi nghĩ thái phó dùng để nhìn sao?”

Dứt lời, vung tay áo, hướng xe ngựa mà đi.

Mạch Ngọc đứng yên ở chỗ cũ, tiếp theo ‘phì’ một chút cười ra tiếng, duới con mắt tức giận của Hoài Vương, chạy theo sau.

———-

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio