Kì nghỉ Tết kéo dài hai tuần mau chóng đến với tôi. Hai tuần là hơi ngắn, chẳng kịp vui chơi gì nhiều hết. Tôi còn đang tự ước là, kì nghỉ Tết có thể kéo dài cả tháng thì hay biết mấy!!
Nằm lăn lóc trên giường, để quyển sách đè trên mặt. Tôi cố nén tiếng cười mình trong cổ họng. Tự dưng cười một mình vậy á, nãy anh tôi thấy xong anh bảo tôi điên-.-“
Tôi khẳng định, tôi không điên nhé. Chỉ tại cậu Crush đẳng cấp đáng yêu của tôi thôi. Hahah. Hôm liên hoan cậu bảo gửi ghi âm gửi lại cho tôi và cậu gửi thật, ngay sau khi vừa về nhà! UwU, đáng yêu, dễ thương quá trời luôn á.
Khỏi nói cũng đoán được tôi nghe đi nghe lại bài đó rất nhiều lần. Không biết ngẫu nhiên hay cố ý mà cậu lại hát bài tôi thích.. chắc ngẫu nhiên thôi ha?!!
- “Heyy, nghe tao hát chưa?” – Khi tôi đang chìm trong tiếng hát của cậu ấy thì tin nhắn cậu ấy xuất hiện. Tôi cười, không biết cậu ấy mò thế nào ra được facebook của tôi.
- “Nghe rồi. Hay, đáng khen” – Tôi chỉ đang nói thật thôi, sẽ không có gạch đá gì tặng tôi cả.
- “Mày thử chê coi:))”.
- “Eo ôi, dở ẹc á:v” – Đúng kiểu cậu thích thế nào tôi chiều thế đấy á. Cậu thích nghe chê thì tôi chê cho cậu nghe nè. Hahah.
- “Ơ cái con, bảo mày chê là mày chê thiệt à?” – Cậu ấy trả lời, làm như là ngạc nhiên lắm vậy.
- “Ờ, bảo chê thì chê đó”.
- “Thế tao bảo mày yêu tao sao không yêu luôn đi” – Tin nhắn cậu ấy gửi đến làm tôi xém sặc, không thèm trả lời nữa chỉ thả một cái sad vô tin nhắn của cậu ấy rồi tắt máy.
Tôi sẽ chỉ thích cậu thôi, sẽ không có bất kì chữ “yêu” nào tồn tại giữa tôi và cậu. Chắc chắn vậy!
- ---------------------------------------------------------------------------
Tết đối với An thì năm nào cũng như năm nào. Mùng mùng đi với ba mẹ, mùng trở đi được tự do. Mà tự do thì thường đi với ông anh trai, vốn dĩ cô hay đi với anh trai vì đi với anh luôn được ăn free, lại còn được các anh chị chiều nữa cơ!
Năm nay cũng vậy thôi, đi với Thiên ăn uống no phình cái bụng ra rồi về nhà lại than với anh mình “ơ em ăn ít lắm mà sao càng ngày em càng đô thế?”.
An ngồi dựa hoàn toàn vô thành ghế, lôi điện thoại ra bấm, lại bật đoạn nhạc mà cậu Crush gửi cho nghe.
Eo em thề, giọng cậu nghe hay cực, ghiền cực luôn í!!
- Nghe gì chăm chú thế? – Một bên tai nghe của An bị kéo ra, cô nhăn mặt. Ai to gan phá cô rứa?
- Sao mày ở đây? – An nhíu mày nhìn người quen trước mặt.
- Đây là quán ăn, tao ăn ở đây thì tao ở đây. Ngu như chó – Khoa đẩy nhẹ đầu An về phía sau, nhẹ lắm xém làm cô ngã ngửa thôi à:))
- Í mày nói ngu như mày? – An mỉm cười hỏi lại, cô chửi xéo đấy vì cô biết, tên Crush của mình thông minh lắm.
- Mày hay lắm! – Khoa không phục khẽ buông một câu. An lè lưỡi trêu lại cậu.
Tôi chỉ ước, thời gian ngừng lại vào khi đó. Vậy tôi có thể bên cậu lâu hơn rồi?!
Cậu ngốc, làm gì có vụ thời gian ngừng lại? Tôi với cậu có duyên ắt sẽ gặp thôi!
Hình như thế thật..
- Tỉnh đi mày ơi – Cậu ấy dùng điện thoại gõ mấy cái lên đầu tôi. Tôi dần rời khỏi hoàn toàn giấc mộng của mình. Gọi là giấc mộng, nhưng đó vốn là ảo giác thôi. Dạo gần đây, vài lúc tôi lại bị chìm trong cái ảo giác đấy rồi có cảm giác tiếng ai đó nói trong đầu mình, hơn nữa đều là những giọng nói rất quen.
- Làm sao à? – Tôi mơ màng hỏi cậu ấy.
- Tự nhiên đứng như người mất hồn thế? Chuẩn bị đi với anh mày kìa – Cậu ấy hỏi tôi, lại không chờ tôi trả lời đã hất mặt về phía anh tôi đang dọn đồ chuẩn bị đi tăng .
- Có chớ, mày đi không? – Tôi chớp mắt hỏi cậu ấy, nhìn sang bên gia đình cậu ấy. Mọi người có vẻ không gì là quá dữ nhỉ!
- Tao chờ câu này của mày hơi lâu – Cậu ấy gật đầu nói. Dứt câu liền kéo tôi đi đến chỗ ông Thiên với mấy anh chị bạn anh tôi nữa.
Ha, cậu Crush của tôi đúng là rất thân thiện, thậm chí là rất tự nhiên nữa!!!
- Khoa, giờ mới để í – Chị Quỳnh, hotgirl của trường, cửa lớp, của khối nhìn tên con trai đứng cạnh tôi nói. Ờ, nhìn cậu ấy đấy.
- Dạ, em đứng đây nãy giờ - Cậu ấy phồng má nói, chụi ôi nó dễ thương >