Ông anh tôi cùng mấy anh chị bạn đi tăng hai ở một quán karaoke. Tôi nói thiệt á, đi với các anh chị vui nhưng mà lạc lõng kiểu gì ấy.
- Con An, mày làm gì như mất hồn thế?
Ông anh thấy tôi đi tụt lùi đằng sau, ngày càng chậm thì quay lại hỏi.
- Bước hơi mỏi chứ mất gì đâu – Tôi vừa bước vừa đưa tay vỗ mấy cái vô chân. Khiếp, hát thì hát ở tầng trệt mẹ đi, làm màu leo lên tít tầng í, mà thang máy nó hỏng đúng lúc mới khổ -.-
- Mày nhìn đằng trước đi là hết mỏi! – Cậu ấy vỗ vai tôi, chỉ phía trước nói.
- Có gì hay à?
Tôi ngước đầu, nhìn theo hướng cậu ấy chỉ. Uầy, mấy anh phục vụ ở đây toàn trai đẹp:)) Mê trai đầu thai mới hết!
- Hết mỏi chưa?
- Chưa.
Tôi đứng ngẩn nhìn dăm ba phút cậu ấy lại hỏi. Nhìn thì mắt nhìn, chứ có phải chân nhìn đâu mà hết mỏi cho được. Bỗng, cậu ấy chống gối, phơi lưng trước mặt tôi.
- Làm gì má? – Tôi đập mạnh lưng cậu hỏi. Cậu ấy đưa tay xoa lưng.
Hicc, lỡ tayyy.
- Lên, tao cõng!
- Dở à? Mày biết còn mấy tầng nữa không?
- tầng!
- Là tầng đấy, không ít đâu cha.
- Lên tao cõng lẹ, dám cãi à? – Cậu ấy đứng thẳng người, quay lại nhìn tôi. Giọng còn có chút đe dọa nữa. Nói hết câu, cậu lại chống gối, hơi cúi người thấp xuống như khi nãy.
- Cõng thì cõng. Nhưng mà cõng không nổi nữa nhớ nói tao nhá! – Một phần vì chân mỏi, một phần vì cũng muốn thử cậu ấy cõng tôi.
Vòng hai tay qua cổ cậu ấy, cậu ấy bắt đầu đứng dậy. Tôi hơi sợ, sợ mình nặng rồi lỡ cậu trượt chân là té đau cả hai đứa.
- Chỉ trách mẹ mày sinh mày ra ốm yếu, mới lết được hai tầng lầu đã mỏi! – Cậu ấy vừa cõng tôi trên lưng vừa huyên thuyên. Tôi bĩu môi.
- Nhờ thế mà mày mới “được” cõng tao nhé! – Tôi nói kiểu hãnh diện lắm. Cậu gầy gầy mà lưng vừa êm vừa chắc, ngang ngửa anh tôi luôn ấy.
- Gớm, vinh dự cho tao quá nhở! Thôi thì chịu, vì mày yếu nên tao đành làm phước, cõng mày miết thế nhở?
Đôi khi chỉ vài câu nói vô tình mà mình có thể nhớ mãi. Cũng đôi khi, vì những câu nói đó mà mình bị ảo tưởng một thời gian dài… Cũng vì những câu trêu đùa đó của cậu, mà tuổi trẻ trâu của tôi đẹp hơn nhiều.
- Này, nặng không? – Tôi không nói tiếp câu nói khi nãy của cậu mà hỏi câu khác. Vì vốn là tôi chẳng biết phải trả lời vấn đề đấy tiếp như nào cả.
- Về ăn nhiều vô, nhẹ hều thế?
- Nhẹ để mày cõng đỡ mỏi còn gì – Tôi nói nhỏ. Cậu cười, tôi có nghe thấy tiếng cậu cười giống vui lắm.
- Mày định nhẹ mãi thế à? Cõng thế giới trên lưng mà chẳng có cảm giác gì ấy – Cậu ấy nói đùa một câu, tôi lại ngu ngơ tưởng thật. Hai đứa bất ngờ cười.
- Mày cũng biết thả thính nữa cơ.
Mùi dầu gội từ tóc cậu tỏa ra, mùi bạc hà mà hầu như đứa con trai nào cũng có thơm ngát từ phía cổ cậu. Nhẹ nhẹ, mát mát, thơm thơm. Tôi gần như ghiền thứ mùi này.
Cậu cõng tôi trên lưng, chân không ngừng bước trên từng bậc thang. Tôi biết cậu đã thấm mệt, nhưng cậu không than thở gì mà vẫn luôn miệng trêu đùa cùng tôi.
Hahah, cậu thật đẳng cấp a~ Lại có thể làm tôi vui trong một thời gian, rồi dễ dàng lôi tôi từ thiên đàng xuống tầng địa ngục.
Lắm lúc, có những con người hành xử như người yêu, nhưng mối quan hệ lại dưới bạn bè…
- -------------------------------------------------------
Lên đến phòng hát, cậu tử tế thả tôi ngồi xuống ghế. Anh tôi từ đâu đi lại, khỏi nói cũng biết ông anh trời đánh chuẩn bị khịa tôi.
- Cõng con em anh không khác gì cõng con heo nhỉ?
- Vâng anh, nặng như một con heo nái – Cậu ấy chẹp miệng nói. Cậu hơi vặn cổ, bẻ khớp tay một chút. Tôi nhìn cũng đủ hiểu, cậu cõng tôi hơi nhọc. Dù gì sức của cậu cũng chỉ là đứa học sinh cấp .
- Mày lật mặt nhanh thế? – Tôi nheo mắt hỏi cậu. Mới nãy cõng tôi còn bảo nhẹ hều, giờ lại bảo nặng như heo nái? Hỏi chấm tỷ lần.
- Mày yếu quá đi An. Thằng Khoa nó cõng mày tầng lầu còn chưa thấy mệt, mày mới lết tầng mà mỏi các kiểu.
- Có tầng thôi anh trai – Tôi vội trả lời anh. Với cả, việc cõng tôi là cậu ta tự nguyện chứ tôi đâu có bắt ép.
- Thôi ăn đi, đừng có cãi với người lớn – Cậu ấy nói rồi nhét vô miệng tôi miếng dưa. Coi như cậu biết điều…