Liễu Trạch cảm giác mình đã bị lừa.
Làm gì có chuyện như vậy.
Hạt giống tự mua dụng cụ tự mua, chẳng lẽ nước và phân bón cũng phải tự mua?
Liễu Trạch nhìn nhắc nhở trước mặt, ấn nút rời khỏi, ngồi trong xe nhìn màn mưa mờ mịt liên miên bên ngoài, mặt không cảm xúc, đặt tay lên tay lái, chuẩn bị lái xe rời đi.
Ngay khi anh khởi động xe định đạp chân ga, phía sau nút Giáo trình cho người mới đang dán trên kính chiếu hậu đột nhiên nhảy ra biểu tượng món quà.
Liễu Trạch nheo nheo mắt.
Biểu tượng món quà chớp chớp, như muốn thu hút sự chú ý của Liễu Trạch.
Liễu Trạch im lặng một lúc, nhìn chăm chăm vào biểu tượng kia nửa ngày, dời mắt đi.
Anh vẫn còn giống cái người vừa nãy sao?
Đúng vậy, vẫn là anh.
Liễu Trạch rũ mắt, tắt máy xe cầm dù lên lần nữa, miễn cường che dù rời khỏi xe.
Khi một người đang không đạt được mục tiêu mong muốn sẽ luôn không dễ dàng bỏ qua mà còn muốn cố gắng đến chết, Liễu Trạch cũng có thể coi là loại người có khả năng tự điều chỉnh khá mạnh, ít ra anh sẽ không cố gắng đến chết, mà sẽ tự quy định cho mình mức độ tổn thất trong khả năng.
Ví dụ như anh dự tính mức độ tổn thất cho cái hệ thống thần kỳ đột nhiên xuất hiện này, trong khoảng một ngàn đồng.
Dù sao thì muốn đầu tư cũng phải có tiền vốn, muốn có được cái gì thì đầu tiên phải cố gắng đồng thời chấp nhận nguy hiểm sẽ mất cả chì lẫn chài.
Hiện tại mức lãi suất ngân hàng một năm về quản lý tài sản có cao hơn % mà còn chưa huề vốn, có khi còn mất trắng, đừng nói chi đến những chuyện đầu tư khác.
Tiền lương Liễu Trạch không thấp.
Tiền thưởng công trình đã nhận khá nhiều, tiếc rằng do bản chất keo kiệt, một ngàn đồng đã đủ chứng minh anh coi trọng hệ thống thần kỳ này rồi.
Một mảnh đất nhỏ xíu như vậy, cái cuốc nhà nông bình thường chắc chắn là không sử dụng được.
Liễu Trạch miễn cưỡng che dù dạo hết một vòng trong chợ nông sản, mất hai trăm đồng mua cái xẻng quân đội đa năng, nghĩ nghĩ, lại mua bình nước tưới, quay lại bước vào tiệm phân bón kế bên.
Nhưng mấy loại phân hóa học này, đều đựng bằng bao tải to.
Liễu Trạch không cần nhiều phân bón như vậy.
Anh vòng vo trong tiệm phân bón, do dự một lúc, cuối cùng chỉ mua một túi nhỏ bột xương cá, rồi trở về xe.
Cái nút trồng trọt vẫn sáng, chỉ có điều trên đó hiện thêm một biểu tượng món quà nữa.
Liễu Trạch chọc chọc cái xẻng quân đội kia xuống mảnh đất, phát hiện đất cứng quá, căn bản đâm xuống không được.
Anh ngừng một chút, cuối cùng vẫn bấm cái nút Gieo trồng.
Mảnh đất bên dưới nháy mắt xốp hơn một chút, Liễu Trạch ngẩng đầu nhìn thông báo mới của hệ thống.
[Đào lỗ hạt giống lên đi!]
Liễu Trạch cầm xẻng đa năng, ấn xuống dưới, vừa mới đụng xuống tầng đất, trên miếng đất hiện ra một cái lỗ hạt giống hình tròn nho nhỏ.
Liễu Trạch sửng sốt.
Vậy mà không cần phải làm từ đầu đến cuối?
Liễu Trạch ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cái lỗ kia.
[Bỏ hạt giống vào đi!]
Liễu Trạch dựa theo hướng dẫn chọn hạt giống cải trắng, suy nghĩ một chút, lấy mười lăm hạt, rồi bỏ hạt giống vào lỗ.
Không phải mỗi hạt giống đều sẽ nảy mầm, đây là thường thức.
Sau đó lấp đất, đặt bột xương cá có thể miễn cưỡng xem là phân bón vào, sau đó tưới nước.
Liễu Trạch nhìn mảnh đất anh vừa tưới xong, trên mặt đất cằn cỗi đã nhanh chóng đâm vài chồi non xanh biếc lên.
Lần đầu tiên Liễu Trạch thấy quá trình như vậy, anh hơi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay lúc anh còn đang cảm thán hệ thống này cũng không ăn hại lắm mà còn vô cùng tân tiến, thì mấy chồi non xanh biếc kia đã khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
[Rất tiếc, thu hoạch trên đất cằn cỗi thất bại!
Bạn không nhận được nông phẩm.
Bạn không nhận được điểm kinh nghiệm đất trồng.
Bạn không nhận được điểm kinh nghiệm hệ thống.
Thất bại là mẹ thành công, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
Liễu Trạch: "...?"
Mẹ nó chứ...!
Liễu Trạch nhìn chằm chằm cửa sổ thông báo hiện trên mảnh đất lần nữa, rồi nhìn chằm chằm vào cột Tỷ lệ thu hoạch sản phẩm: % nửa ngày, hít thở sâu, vừa định thử lại lần nữa, đã nhận thêm ba thông báo mới.
[Chúc mừng người sử dụng hoàn thành giáo trình Gieo trồng cho người mới!
Mở tính năng: Mua.
Mở: giao dịch đất đai.
Ấn Giao dịch để kiểm tra tình hình và chi tiết!]
[Chúc mừng người sử dụng hoàn thành giáo trình Gieo trồng cho người mới!
Quà tặng thưởng cho người mới: thưởng điểm tích lũy x, thưởng điểm kinh nghiệm x! Mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
[Chúc mừng người sử dụng hoàn thành giáo trình Gieo trồng cho người mới!
Mở: quyền đặt tên, xin đặt tên cho hệ thống!]
Liễu Trạch không chút do dự nhập hai chữ Vô Dụng vào ô tên hệ thống, sau đó ấn mở bảng giao dịch.
Trên bảng giao dịch, bên cạnh Thu hoạch có thêm nút Đất đai.
Còn phần phân loại trong Thu hoạch, trừ hạt giống ra, có thêm hai mục là phân bón và dụng cụ.
Mỗi loại chỉ có một mục nhỏ, theo thứ tự là hạt giống cải trắng, bột xương cá, và xẻng đa năng quân dụng, đồng thời, trừ nút Bán, thì có thêm nút Mua.
Liễu Trạch lướt qua mục phân loại thu hoạch trống không dưới đáy khung, phát hiện có dòng chữ nhấp nháy.
[Mời người sử dụng qua lại bắt đầu thu hoạch hàng hóa liên quan nhập vào Vô Dụng!]
Liễu Trạch quả thực kinh ngạc.
Liễu Trạch còn muốn chửi thề.
Liễu Trạch hít thở sâu bình tĩnh lại trước khi tung một cú đá vào mảnh đất trước mặt, rồi mở mục Đất đai ra.
Giao diện mục Đất đai cũng không được coi là phong phú, chỉ có năm lựa chọn.
Năm lựa chọn này là: Đất vàng cằn cỗi, Đất đỏ thường, Đất nâu tốt, Đất tím thượng hạng, Đất đen màu mỡ.
Giá cả theo thứ tự là: điểm tích lũy, điểm tích lũy, điểm tích lũy, điểm tích lũy, . điểm tích lũy.
Liễu Trạch cũng không muốn mở xem thuộc tính của từng loại đất, anh chỉ rủ mắt liếc nhìn điểm tích lũy sau khi qua được giáo trình cho người mới, nhắm mắt lại, hít thở sâu.
Đây là điểm thưởng cho người mới, mẹ nó, vô dụng thật sự luôn.
Mặt Liễu Trạch lạnh lùng, tiếp tục im lặng gieo giống, ấn xẻng, lấp đất, bón phân, tưới nước.
Sau đó im lặng nhìn Vô Dụng không ngừng bắn ra thông báo gieo trồng thất bại.
Liễu Trạch bình tĩnh gieo ba hạt giống cuối cùng xuống đất, dốc hết phân bón xong tưới nước, rồi nâng tay định ấn xuống nút rời khỏi.
Anh cảm thấy anh phải kịp thời ngừng lại mức tổn thất này, hai trăm đồng cũng là tiền a.
Kết quả khi anh chuẩn bị ấn nút, mầm non nhú ra khỏi mặt đất mạnh mẽ lớn lên.
Liễu Trạch nhướng một bên mày, rụt tay lại, đợi khoảng mười lăm phút, ba hạt giống mang theo hy vọng sinh tồn, đã thành công lớn lên thành hai búp cải trắng trong veo như nước.
[Chúc mừng người sử dụng, thu hoạch sản phẩm đất vàng cằn cỗi thành công!
Điểm kinh nghiệm đất đai x, điểm kinh nghiệm hệ thống x.
Cây nông nghiệp cải trắng có thể thu hoạch, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
[Chúc mừng người sử dụng, tăng cấp đất vàng cằn cỗi!
Tỷ lệ thu hoạch sản phẩm +%
Tỷ lệ sản phẩm hiếm +.%
Mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
Liễu Trạch nhìn hai cửa sổ thông báo này, nheo nheo mắt, cầm cái xẻng đa năng vừa bị anh ném qua một bên, ấn xẻng xuống, giống như lúc đào lỗ gieo hạt giống, xẻng vừa đụng xuống tầng đất, hai búp rau cải trắng trong như nước ngoan ngoãn bị nhổ tận gốc, lăn qua một bên.
Liễu Trạch nhìn hai búp cải trắng, lại liếc nhìn mục thu hoặc trên bảng giao dịch, nhận ra một búp cải trắng có giá niêm yết bán ra là điểm tích lũy/ búp.
Trừ đi chi phí mua xẻng đa năng và thất bại lúc trồng, giá niêm yết rau cải trắng là giá bán lẻ, thì giá mua bột xương cá và bình nước cũng đã cao hơn năm lần.
Liễu Trạch nhìn bảng giá, cảm thấy chuyện này quả thật có hơi nhức đầu.
—— Đầu tiên có thể tiết kiệm thêm tiền mua thức ăn mỗi ngày.
A không đúng, chính xác mà nói chỉ tiết kiệm được tiền mua rau mỗi ngày thôi.
Tính tới tính lui, Vô Dụng có thể coi là vô dụng thật sự rồi.
Liễu Trạch nghĩ như vậy, vẫn miễn cưỡng xách dù đi một vòng chợ mua mỗi loại hạt giống một túi nhỏ, thuận tiện mua một bao tải phân hóa học mà chủ tiệm nhiệt tình tư vấn, ném hết vào trong Vô Dụng, sau đó lái xe về nhà.
...
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Tiểu Mộc Thôn.)
...!
Hôm nay bạn cùng phòng về rất muộn, nhưng Liễu Trạch cũng không phải người hay đi ngủ sớm.
Khi bạn cùng phòng thò đầu vào nhìn, Liễu Trạch đang ôm bàn tính cộng trừ sổ sách, đương nhiên là đang tính thử xem mình có bị thâm hụt tiền vào cái hệ thống kia không.
"Nhân viên gương mẫu...!Anh Liễu, đồ ở trong bếp là sao vậy a?" Bạn cùng phòng dựa vào khung cửa, trong miệng đang ngậm một củ cà rốt đã rửa sạch, vừa gặm vừa nói, "Còn nửa năm nữa mới đến Tết, mà cậu đã bắt đầu ăn độn rồi hả?"
Liễu Trạch nhớ đến thức ăn được lấy từ trong Vô Dụng đang để trong phòng bếp định thử mùi vị, nói dối không chớp mắt: "Hôm nay đi chơi trang trại đã đem về, chúng ta ăn thử, ăn không hết thì biếu hàng xóm."
Bạn cùng phòng sửng sốt, nghĩ chắc là thuận tiện làm quen thôi, vì vậy gật đầu: "À, cà rốt này rất ngọt."
Nói xong, tiếp tục gặm cà rốt rào rạo rào rạo trở về phòng.
Liễu Trạch thu dọn giấy viết lung tung trên bàn, gấp quyển sổ lại, trước khi đi ngủ còn liếc nhìn Vô Dụng.
Một cái liếc mắt, liền không rời được.
Khối đất vàng khô cằn đang bôn ba trên con đường trồng trọt thất bại, vẫn tiếp tục cho ra đời ra những vật phẩm khác.
[Chúc mừng người sử dụng, đất vàng cằn cỗi đã sản xuất ra vật phẩm hiếm!]
Liễu Trạch nhìn vật phẩm hiếm đang chui từ dưới đất lên, lạnh lùng đá một nó một cái.
~oOo~
Tác giả có lời muốn nói:
Vô Dụng: Đừng thấy vài người lúc đá đấm thì dứt khoát tiêu sái, quay lưng lại thì mặt mày xám xịt đi lượm về!
Liễu Trạch: Guna!!!
~oOo~
Tiểu Mộc:
Ủng hộ edior bằng cách theo dõi và đọc truyện tại trang chính chủ.
Tui thấy truyện được đăng trong tình trạng lỗi tùm lum mà tui giận biến hình luôn ớ.
Trời ơi, view hàng fake còn cao hàng chính hãng...!Là sao??? Thời đại gì đây???.