Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

chương 4: chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Trạch chưa bao giờ thấy một hệ thống nào vô liêm sỉ như vậy.

Cây giống đều do anh tự lựa chọn, anh coi như tiền đầu tư ban đầu.

Tỷ lệ sản xuất sản phẩm anh cũng đã biết rồi, coi như là rủi ro.

Nhưng khi anh thấy sản phẩm hiếm duy nhất có thể tạo ra được, vậy mà lại là cây gãi ngứa?

Cây gãi ngứa???

Quả thật Liễu Trạch đã sợ ngây người.

Anh nhìn cây gãi ngứa rơi ở đằng xa, đã im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhấc chân bước qua, nhặt lên.

[Cây gãi ngứa: hàng hiếm, làm bằng gỗ đuổi côn trùng, có thể gấp nhỏ lại mang theo bên người, trong vòng mười mét không có muỗi, rất có ích khi leo núi du lịch hay cắm trại ngày hè!]

A.

Liễu Trạch ngừng một chút, đóng cửa sổ thông tin lại, thử gấp nhỏ cây gãi ngứa lại, thu nhỏ thành một đoạn gỗ lớn bằng ngón tay cái, cán cây gãi ngứa còn có một vòng tròn, nhìn có vẻ như làm vật trang trí.

Cái này cũng được.

Chút ý kiến của Liễu Trạch với Vô Dụng vô liêm sĩ cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

Anh lấy ra mấy hạt bắp gieo xuống, vì không thể xác định được thời gian gieo trồng, anh cũng không chờ kết quả thành công hay thất bại, cất gãi ngứa rồi rời khỏi hệ thống, cầm lấy chìa khóa trên bàn, gắn cây gãi ngứa giống khúc gỗ nhỏ vào chùm chìa khóa.

Cũng coi như có thu hoạch.

Liễu Trạch rửa mặt xong lên giường nằm, nhìn thoáng qua chùm chìa khóa đặt trên tủ đầu giường, nhớ đến một đống rau củ quà trong bếp, lại tính toán số tiền ba trăm đồng hôm nay tiêu tốn...!

Trừ cây gãi ngứa bất ngờ thu hoạch được không thể tính, anh lỗ nặng.

Có điều vẫn còn có giá trị -- để ăn thử mấy thứ rau quả kia, nếu ngon thì mỗi ngày để lại một chút cho mình ăn, còn lại sẽ ném bán cho Vô Dụng.

Như vậy sau này anh không cần mất tiền mua những thứ kia nữa.

Dù sao đất trồng thành công thì sẽ điểm kinh nghiệm, sau khi đất trồng lên cấp thì tỷ lệ sản xuất cũng sẽ tăng, mà anh không thể chỉ có một mảnh đất mãi được -- chịu đựng qua giai đoạn này, càng về sau có lẽ càng tốt hơn.

Với lại bản thân Vô Dụng Lv. cũng đáng thương quá, không ai biết sau khi hệ thống lên cấp sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa.

Chắc sản phẩm hiếm cũng không thể chỉ có mỗi cây gãi ngứa thôi đúng không, lỡ đâu sau này có có thêm bất ngờ nữa thì sao?

Liễu Trạch nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, coi như hài lòng với kết quả này.

Anh yên tâm nhắm hai mắt lại, chiếc nút bấm yên lặng dán lên tấm gương vẫn bị những mảnh giấy da dán kín mít, dường như sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh, cũng lặng lẽ giảm độ sáng của nó xuống.

...!

Ngày cuối tuần không có chuyện gì làm, bạn cùng nhà thường ngủ một giấc đến giữa trưa mới rời giường.

Hôm nay Liễu Trạch cũng không có kế hoạch gì khác, sáng trộn salad rau quả ăn, rất hài lòng với chất lượng của rau xanh do Vô Dụng sản xuất.

Ăn sống là cách có thể cảm nhận mùi vị của nguyên liệu rõ nhất, Liễu Trạch trộn salad cũng không thêm tương dấm nhiều, một dĩa rau tươi xanh mọng nước mang theo mùi vị tươi ngon xông vào mũi, rõ ràng đã để tủ lạnh suốt một đêm, nhưng khi ăn vào lại cảm thấy giống như mới được thu hoạch.

Liễu Trạch ăn sáng xong, để lại hai củ cà rốt và một ít bắp cải tí hon, còn lại đều ném hết vào trong Vô Dũng, bán tất cả, điểm tích lũy tăng lên , thêm một điểm quà tặng cho người mới trước đó, tổng cộng là điểm.

Vẫn chưa đủ để mua một thêm một mảnh đất vàng cằn cỗi.

Liễu Trạch không lo chuyện này lắm, so với điểm tích lũy, anh càng vui vẻ hơn vì tối hôm qua trước khi đi ngủ trồng vậy mà không thất bại.

Không chỉ thành công, trên cây bắp còn mọc ra bốn trái, đã có thể hái xuống.

[Chúc mừng người sử dụng, thu hoạch trên đất vàng cằn cỗi thành công!

Điểm kinh nghiệm đất x, điểm kinh nghiệm hệ thống x.

Cây bắp nông nghiệp đã có thể thu hoạch, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]

[Chúc mừng người sử dụng, tăng cấp đất vàng cằn cỗi!

Tỷ lệ thu hoạch sản phẩm +%

Tỷ lệ sản phẩm hiếm +.%

Mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]

Liễu Trạch liếc qua mảnh đất làm khổ anh từ hôm qua đến hôm nay đã lên đến cấp ba, thu hoạch hết bắp, để lại cho mình một trái, ba trái kia đều đem bán.

Giá bán của bắp cao hơn một điểm, một trái được điểm tích lũy.

Liễu Trạch nhìn điểm tích lũy đang có, do dự một chút, cuối cùng vẫn không ra tay mua đất.

Anh muốn để dành thêm, đến lúc sẽ mua luôn...!ít nhất cũng mua được đất tím, một miếng đất bằng điểm tích lũy, nhưng tỷ lệ thu hoạch sản phẩm đến %, tỷ lệ sản phẩm hiếm %.

Liễu Trạch cảm thấy mảnh đất vàng này của anh cứ từ từ lên cấp, có lẽ cuối cùng cũng sẽ đổi màu thành đất loại khác, nhưng so với mua đất vàng để từ từ lên cấp, anh vẫn có khuynh hướng muốn mua mảnh đất tốt hơn.

Liễu Trạch lại gieo thêm vài hạt giống rau diếp nếp, nhưng không bón phân, mà lại rửa sạch vỏ trứng sáng nay anh mới chiên ăn sáng để lại, lau khô, nghiền nát rồi đem vào trong Vô Dụng.

Anh nhìn cột phân bón ngoài bột xương cá và phân bón hữu cơ đã có thêm vỏ trứng gà, hài lòng bón vỏ trứng gà nghiền nát vào đất, sau đó phủi mông rời khỏi hệ thống.

...!

Cuối tuần nếu bình thường không có chuyện cần làm, Liễu Trạch vẫn có những kế hoạch nhất định.

Bây giờ internet phát triển, rất nhiều thông tin và kiến thức chuyên môn mà trước đây phải có người quen mới lấy được thì nay đã được đưa thẳng lên internet.

Sở dĩ Liễu Trạch có thể trổ hết tài năng ở phòng kỹ thuật của tổng công ty tập đoàn Nam Phong, phần lớn nguyên nhân là vì anh rất liều mạng.

Liều mạng này không chỉ nằm ở thái độ làm việc của anh, mà còn nhờ vào việc anh luôn luôn tự nâng cấp bản thân.

Liễu Trạch cũng không muốn tiêu phí thời gian vào việc ăn chơi.

Cho nên vào những cuối tuần rảnh rỗi, Liễu Trạch đều đăng ký một chương trình học online.

Học online chủ yếu vẫn là thiết kế, là thiết kế mọi thứ chứ không giới hạn trong thiết kế kiến trúc.

Gần đây nhất là chương trình thiết kế APP mới phát triển, còn thiết kế đồ họa và thiết kế quảng cáo truyền thống, thậm chí là thiết kế UI trong game online và nhiếp ảnh này nọ anh đều đã lướt qua.

Bạn cùng nhà từng nói, cuộc sống của Liễu Trạch giống như ngày nào cũng chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học, nhưng Liễu Trạch cảm thấy đầu tư cái gì cũng không hiệu quả bằng đầu tư vào chính mình, huống chi cái cần biết thì phải tìm hiểu một chút, lở như hiệu quả và lợi ích kinh doanh của công ty không tốt phải giảm biên chế, muốn đến chỗ khác làm cũng có thể nhiều sự lựa chọn hơn.

Trước sau như một anh đều chừa thêm nhiều đường lui cho mình, dù sao tuổi tác lớn chứ không còn là thanh niên, không thể so được với sự bốc đồng và can đảm tràn trề không hề lùi bước của đám thanh niên được.

Liễu Trạch mở video giáo trình thiết kế đồ họa mới mua, giống như khi còn đi học, nghiêm túc ngồi trước laptop, học vô cùng chăm chỉ.

Một giáo trình online khoảng chừng nửa tiếng, sau khi xem hết, Liễu Trạch theo thói quen là bài tập theo hướng dẫn trong giáo trình.

Đến mười một giờ, Liễu Trạch buông công việc mới làm được phân nửa, đứng dậy đi nấu cơm.

Củ cải xắt sợi xào thịt và cải trắng, thêm một món canh hầm sườn heo và bắp.

Bạn cùng nhà nghe mùi đi ra, đến trước cửa bếp hít một hơi, kêu một tiếng Anh Liễu vạn tuế, rồi quay đầu vui vẻ đi rửa mặt.

Liễu Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, có chút buồn.

Bạn cùng nhà hợp tính cũng không dễ tìm như vậy, tương tự, căn hộ không vách ngăn dành cho người độc thân cũng không dễ tìm lắm.

Cái sau bình thường đều nằm ở vị trí đắc địa, khá đắt tiền.

Đắt đến mức phải tìm một căn phòng ở nơi xa một chút, căn hộ cho một người thì vừa tốn tiền, mà mâu thuẫn với bạn cùng phòng cũng rất ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.

Quan hệ giữa Liễu Trạch và người bạn cùng nhà hiện tại rất tốt, nhưng anh cũng biết nếu sau này người kia chuyển công ty, có thể cũng sẽ chuyển nhà.

Vì trưởng phòng tự ra mở công ty riêng của mình, lương nhân viên càng cao thì phí thuê văn phòng sẽ phải giảm bớt đi.

Dù sao cũng sẽ không ở nơi trung tâm thương mại giống trụ sở tập đoàn Nam Phong.

Vì thuận tiện đi làm, chắn bạn cùng nhà sẽ muốn chuyển đi.

Liễu Trạch rửa sạch cà rốt rồi xắt nhỏ, vừa xắt xong, bạn cùng nhà liền chạy vào bếp, vẫn còn mặc đồ ngủ, nhìn thoáng qua các món ăn hôm nay.

"Wow, cà rốt!" Bạn cùng nhà vui vẻ cười, "À, anh Liễu này, hôm qua quên kể với anh, chị gái phòng nhân sự có nói đã được tuyển nhân sự mới."

Liễu Trạch khẽ gật đầu: "Mấy người?"

"Một người là mời về, thêm hai nhân viên thực tập."

Liễu Trạch nghe vậy, cũng không suy nghĩ thêm nữa, quản lý chi nhánh từ chức cũng là một vấn đề, phòng nhân sự tranh thủ thời gian tuyển thêm vài người vào lấp vào chỗ trống để không bị đứt xích cũng là chuyện bình thường.

Bạn cùng nhà vẫn đang báo cáo tình hình: "Người được mời về hình như rất giỏi, tòa nhà mới xây cạnh chúng ta, là thiết kế của hắn."

Liễu Trạch khẽ à một tiếng: "Người đó là bạn học của tôi đó."

Bạn cùng nhà ngạc nhiên, sau đó phản ứng lại ngay: "Bạn học thế nào vậy, lỡ đâu người đó đến thay vào vị trí quản lý thì sao?"

Liễu Trạch nghe vậy nhướng mày, cảm thấy lời kia cũng có lý.

Tuy thực sự lý do anh cân nhắc ở lại Nam Phong không phải để thăng chức, mà là đã quen với con người và nguồn tài nguyên của tập đoàn Nam Phong, nhưng tiền đề cho quyết định này là vì anh có thể được con đường thăng chức của anh.

Không thăng chức thì anh lấy đâu ra nguồn tài nguyên và nhân lực đây?

Không thăng chức thì không bằng anh bay theo sếp cho rồi.

Liễu Trạch suy tư một lúc, khoát tay: "Nói sau đi, cậu cứ chuẩn bị đi, đừng lo lắng nhiều như vậy làm gì."

Bạn cùng nhà chép chép miệng, nhìn Liễu Trạch tiếp tục xắt thức ăn, cũng giúp chùi rửa dọn dẹp.

Liễu Trạch thích cậu ta ở điểm này, tùy tiện nhưng không thích lợi dụng người khác.

Mỗi tháng mỗi người họ trích một ngàn đồng làm phí sinh hoạt, gồn tiền điện, nước, gas, mua thức ăn vân vân, bình thường bữa trưa bữa tối giải quyết ở căn tin công ty, còn lại hai người hai ngàn đồng cũng vừa đủ.

Nhưng tiền chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là việc nhà, cho đến bây giờ bạn cùng nhà chưa từng lười biếng khoản này.

Lúc anh nấu cơm thì giúp rửa rau rửa chén, lúc anh quét nhà thì chạy lấy cây lau nhà ra lau, lúc anh lau kính thì cũng cậu ta cầm một cái khăn lên lau cùng.

Bạn cùng nhà nhỏ hơn anh hai tuổi, cách xử sự lại không tìm ra khuyết điểm.

Người này đi giao lưu quan hệ xã hội chắc chắn không hề kém cạnh, Liễu Trạch có thể hiểu rõ vì sao sếp Bạch lại muốn kéo bạn cùng nhà với năng lực chuyên môn không có gì đặc biệt giỏi giang trong tập đoàn Nam Phong đi theo cùng.

Lấy tiêu chuẩn là năng lực làm việc để tìm người thì dễ, nhưng tiêu chuẩn năng lực lại có thêm EQ thì không dễ tìm.

Liễu Trạch nghe bạn cùng nhà đứng bên cạnh vừa rửa rau vừa lảm nhảm chuyện liên hoan hôm qua, linh tinh mấy chuyện cậu ta ép hỏi được, có mấy cô gái đang thầm mến Liễu Trạch, hay cuối cùng đã bị mấy tên đàn ông khác câu mất.

Tâm Liễu Trạch vẫn không dao động, bình tĩnh nấu xong bữa trưa.

"Wow, anh Liễu có phải lên tay rồi không." Bạn cùng nhà gặm bắp, trợn tròn mắt, "Trái bắp này ngon quá!"

"Bắp cải tí hon cũng ngon!"

(bắp cải tí hơn, bằng nắm tay bé sơ sinh - ở VN đang quảng cáo là cải brussle Pháp)

"Cà rốt là ngon nhất!"

Liễu Trạch cũng gắp một miếng bắp ăn thử, bắp này là loại bắp ngọt, không dẻo, mùi thơm mát, hạt tròn đầy, đầy nước, vừa cắn một miếng đã tràn ngập mùi thơm nồng của bắp, lại nhấp thêm một ngụm nước canh sườn mằn mặn, hoàn vào vừa ngon đậm đà.

Hoàn toàn khác biệt với vị salad trộn sáng nay.

Liễu Trạch coi như yên tĩnh, nhưng vị cùng bàn lại không yên lặng được như vậy.

Liễu Trạch ngồi nhìn bạn cùng nhà đã không ăn sáng giờ đang dùn tư thế như gió thu quét lá vàng ăn hết thức ăn trên bàn rồi xơi thêm hai chén cơm đầy, quay lại an hết bắp và canh còn trong nồi, sau đó vỗ bụng tròn căng, trước ánh mắt chăm chú hơi kinh dị của Liễu Trạch, thỏa mãn đi rửa chén.

Bạn cùng nhà cơm no nước đầy xong xuôi chạy vào phòng trầm mê trong game, Liễu Trạch quay lại dạo một vòng trong Vô Dụng, phát hiện rau diếp nếp đã đâm chồi, không chỉ có thể, Vô Dũng còn lên cấp.

[Cảm ơn người sử dụng, Vô Dụng tăng cấp!

Thưởng tăng cấp là hạn mức đất có được thêm mảnh, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]

Liễu Trạch sững sờ, trước tiên thu hoạch rau diếp nếp rồi thuận tay gieo thêm hạt giống măng tây, rồi trở lại mở bảng thống kê.

[Vô Danh - Lv.

Hạn mức tối đa đất: mảnh.

Chủng loại sản phẩm: loại.

Điểm kinh nghiệm đang có: /

Đất đang có: Đất cằn cỗi x - Lv.

Điểm tích lũy đang có: ]

Liễu Trạch nhìn số lượng mảnh đất kia, sửng sốt rất lâu, ngẩng đầu nhìn một vòng đất hoang xung quanh, mơ màng nhận ra anh chưa từng để tâm quan sát chỗ này, dường như là rộng đến bao la bát ngát.

Liễu Trạch nhìn đường chân trời ở tận cùng, màu vàng khô khan của đất phản chiếu ánh nắng mặt trời có chút chói chang.

Liễu Trạch muốn đến biên giới nhìn thử, vừa định tính thử khoảng cách, thấy hoa mắt, thì đổi khung cảnh.

Anh đã đứng sát biên giới, biên giới mà một lớp tường không khí, ngoài tường không khí là một vực sâu đen thui, ngẩng đầu nhìn lại vẫn là bầu trời trong xanh như cũ.

Liễu Trạch quay lại thoáng nhìn quan chỗ anh vừa đứng trước đó, nhớ đến ở đó đang có một mét vuông đất vàng vừa khai hoang, lại cúi đầu nhìn chân mình đang giẫm lên khoảng đất trống gần hai trăm mảnh lại để không, cảm thấy có hơi ngạt thở.

Hai trăm mảnh, chính là gần mười ba vạn mét vuông đất bỏ không.

Một mảnh đất trồng chỉ có một mét vuông, rẻ nhất là một mảnh đất vàng khô cằn mà mất đến điểm tích lũy, sau này lên cấp nói không chừng có có thể tăng số lượng mảnh đất lên.

Liễu Trạch đơ người nhìn bảng thông báo trước mặt.

Dù không phải tất cả đất trống đều đem đi làm đất trồng hết, nhưng đây chính là phần thưởng lên cấp của hệ thống a!

Hệ thống thưởng lên cấp, không thể thưởng cái gì có ích hơn sao!

Liễu Trạch nhìn số lượng mảnh đất, chỉ muốn moi số hai trăm đó ra, đổi lại thành hai trăm nhân dân tệ.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Tui cảm thấy tui cũng keo lắm rồi, nhưng tui phải bái anh Trạch làm sư tổ.

Tính gì mà tính dữ dzậy cha nội, cha tính dzậy, ai ở nổi với cha?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio