CHƯƠNG
“Lưu Nghệ, cô làm gì vậy?”
Hoa đang yên lành bị Lưu Nghệ đá tung, Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.
“Tôi sợ bên trong có thứ gì bất lợi với cô.”
Lời của Lưu Nghệ khiến Dũng muốn đỡ trán.
“Cô có thể đừng thẳng vậy không? Nơi này là đâu? Là nhà họ Tiêu! Cô cảm thấy thứ từ tay tôi tiến vào nhà họ Tiêu sẽ có vấn đề sao?”
“Vậy thì không chắc, dù sao ngoại trừ mợ chủ, tôi không tin ai cả.”
Lưu Nghệ không cho Dũng chút mặt mũi nào.
Sắc mặt Dũng lập tức trầm xuống.
“Cô có ý gì? Ý cô là tôi sẽ hại cô chủ phải không?”
Thấy hai người sắp cương nhau, Thẩm Hạ Lan vội đứng dậy hòa giải.
“Đợi chút, hai người đều là vì tốt cho tôi, tôi biết, nhưng chúng ta thật sự không cần ở nhà mà cũng sợ đông sợ tây có đúng không? Gì? Đó là tấm thiệp sao? Lưu Nghệ, cô lấy giúp tôi xem, là ai gửi cho tôi?
Tôi cũng là mẹ người ta rồi, lại còn có thể nhận hoa hồng, cũng là chuyện khiến người ra rất vui vẻ đúng không nào?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút mệt lòng.
Dũng và Lưu Nghệ đều nóng nảy, sáp lại cùng nhau thật sự có chút nguy hiểm.
Lưu Nghệ nhìn Dũng một cái, không nói gì, trực tiếp đi tới cầm thẻ.
Thẩm Hạ Lan mở thẻ ra, bên trên viết: “Hi, mẹ thân yêu của con, nhận được hoa có vui không? Con nghĩ nhất định rất vui đúng không? Vui thì cười một cái nào. Nhưng con phải thanh minh, hoa này không phải con mua, là lão Diệp cho người dặn con, phải mỗi ngày tặng một bó hoa hồng cho mẹ, tránh cho mẹ quên mất ông ấy. Haiz, mẹ nói con làm con trai cũng khó quá rồi đi, mỗi ngày lại còn phải bị hai người nhét thức ăn cho chó, con dễ dàng sao.”
Ký tên là Diệp Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
Thằng nhóc thối này!
Cô nhìn hoa vương vãi đầy đất, có chút đau lòng.
“Đây là hoa con trai gửi cho tôi. Không đúng, còn có tình nghĩa ông xã trong đó đâu, hai người đền cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan xụ xuống như trẻ con, xém chút khóc cho Dũng và Lưu Nghệ xem.
Lưu Nghệ lập tức có chút tự trách.
“Nếu không tôi lại ra ngoài mua một bó giống hệt cho cô?”
“Sao có thể giống hệt? Đây là chồng và con trai tôi tặng!”
Thẩm Hạ Lan ngồi xổm xuống nhặt lên, Lưu Nghệ nhìn đến hận không thể lấy chết tạ tội.
“Mợ chủ, tôi…”
“Tôi gì mà tôi? Sau này lanh lợi chút.”
Dũng trực tiếp dạy dỗ cô ấy một câu.
Lưu Nghệ lại câm miệng.
Lần này quả thực là cô ấy kích động.
Thẩm Hạ Lan nhặt hoa lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ sắp tự trách đến chết của Lưu Nghệ, mặc dù đau lòng, nhưng cô vẫn an ủi: “Được rồi, đùa với cô thôi. Tôi đi cắm hoa trước.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan cầm hoa hồng vào phòng ngủ.
Cô tìm một bình hoa thật đẹp, cắm hoa vào, còn cắt tỉa một phen.
Diệp Ân Tuấn cũng là có bản lĩnh, bây giờ đang ở cục cảnh sát rồi, lại còn có thể gọi điện thoại kêu Minh Triết tặng hoa cho cô.
Xem ra là dùng điện thoại của Tô Nam gọi đi?
Khóe môi Thẩm Hạ Lan khẽ cong lên, cảm thấy những đóa hồng này cực kỳ xinh đẹp diễm lệ.
Người đàn ông này cũng bắt đầu hiểu lãng mạn rồi?
Thật sự không giống anh chút nào.
Thẩm Hạ Lan cười như kẻ ngốc với hoa hồng, bản thân cô lại không hề phát hiện.
Cô có chút nhớ con trai rồi.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Minh Triết, nhưng bên kia không ai bắt máy.
Cô bỗng cảm thấy đưa con trai vào quân đội không tốt, muốn gặp mặt một lần cũng không gặp được.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.