CHƯƠNG
Vừa khéo lúc này điện thoại của Hoắc Chấn Hiên gọi tới.
“Chú ba.”
“Chú nghe nói cháu về rồi? Ở đâu vậy? Vừa khéo chú ra ngoài làm việc, chú đến thăm cháu. Cháu chịu tủi thân như vậy sao không nói với chú ba một tiếng? Người đánh cháu đó tên gì? Thẩm Niệm Niệm phải không? Cháu giao cho chú ba, chú ba đảm bảo lột một lớp da cô ta. Dám bắt nạt cháu gái chú, cô ta mượn gan trời rồi?”
Hoắc Chấn Hiên bắn một tràng, nhưng Thẩm Hạ Lan nghe mà cảm động lại vui vẻ.
“Chú ba, cháu không sao, nhưng cháu lại thật sự có chuyện cần chú giúp đỡ.”
“Nói, chỉ cần chú ba có thể làm, đảm bảo làm được.”
Bây giờ dù Thẩm Hạ Lan nói muốn trăng trên trời, có lẽ Hoắc Chấn Hiên cũng sẽ nghĩ cách hái cho cô.
Thẩm Hạ Lan thật sự hạnh phúc vì bản thân có người nhà như vậy. Nhưng đồng thời cô lại có chút sợ hãi.
Nếu có một ngày mình và họ không còn quan hệ máu mủ, có phải cũng sẽ như ba mẹ Thẩm trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng không?
Thẩm Hạ Lan bỗng ý thức tới mình đang nghĩ gì, bất giác thầm mắng bản thân một câu.
Chuyện cô là con gái nhà họ Hoắc sớm đã có kết luận rồi không phải sao?
Sao lại bỗng nghĩ tới giả thiết vô lý như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan vội lắc đầu, đuổi những suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu, cười nói: “Chú ba, cháu cũng đã lâu không gặp Minh Triết rồi, rất nhớ nó. Chú có thể để cháu gặp con trai không? Trong quân đội nhiều quy định, cháu muốn gặp con trai mình cũng không thể tùy ý, thật uất ức.”
Hoắc Chấn Hiên còn cho rằng Thẩm Hạ Lan muốn nói gì, nghe cô oán hận như vậy, lập tức cười nói: “Haiz, chú còn cho rằng là chuyện gì chứ, chỉ chuyện này à?”
“Dạ, chuyện này còn chưa khó ạ?”
“Đối với người khác có lẽ khó, đối với chú ba mà nói, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con. Chú ra ngoài làm việc, lát nữa về quân khu sẽ sang đón cháu, dẫn cháu vào quân khu thăm thằng nhóc thối đó. Chú nói với cháu này, cháu thật sự đã sinh một đứa con trai tốt, khiến nhà họ Hoắc chúng ta nở mày nở mặt!”
Hoắc Chấn Hiên vừa nói tới Diệp Minh Triết liền liến thoắng không ngừng.
Thẩm Hạ Lan làm mẹ cũng cảm thấy vinh hạnh, càng thêm nhớ nhung.
“Cháu ở chỗ ông ngoại, chú ba qua đón cháu là được.”
“Được, liên lạc sau.”
Nói chuyện điện thoại với Hoắc Chấn Hiên xong, tâm trạng Thẩm Hạ Lan tốt hơn nhiều.
Nghê Nghê và Diệp Tranh không ở đây, tốt xấu gì cô còn có thể gặp Minh Triết, nếu không thật sự sẽ nhớ chết đám quỷ nhỏ này.
Đang nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Cô chủ, lão thủ trưởng kêu cô xuống ăn cơm.”
“Tới ngay.”
Thẩm Hạ Lan sửa soạn bản thân liền mở cửa đi xuống.
Ông cụ Tiêu đã khôi phục bình thường, thấy cô xuống, cười nói: “Mau ăn cơm đi, cháu không đói à?”
“Đói ạ, nhưng vừa nãy còn không phải ông hất tay cháu liền đi sao? Hại cháu đói lâu như vậy. Ông ơi, ông phải đền cho cháu.”
Thẩm Hạ Lan đùa khoác cánh tay ông cụ, cùng đi vào sảnh ăn.
Ông cụ Tiêu cưng chiều lắc đầu nói: “Được, đền cho cháu, cháu muốn gì, cứ nói.”
“Cháu không muốn gì khác, chỉ muốn biết giày đầu hổ đó là chuyện gì?”
Thân thể ông cụ khựng lại, thở dài nói: “Chuyện này nói với cháu sau, ăn cơm trước.”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan cũng không phải người miễn cưỡng người khác, huống chi người này còn là ông cụ Tiêu, cô liền dừng vấn đề này lại.
Mấy người cùng đến sảnh ăn ngồi xuống.
Quản gia bưng thức ăn lên, Thẩm Hạ Lan thực sự nhìn rất thèm.
“Vẫn là cơm nước trong nhà ngon, nếu Nghê Nghê ở đây, nhất định sẽ thích.”
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy mũi có chút chua xót.
Con gái cô, con trai cô, sau khi về nước, thời gian họ ở cùng nhau ngày càng ít.
Trong đầu cô bất giác hiện lên dáng vẻ Diệp Nghê Nghê tham ăn.
Trước đây không cảm thấy, bây giờ bỗng cảm thấy hình ảnh đó ấm áp biết bao, đáng yêu biết bao.
“Được rồi, Nghê Nghê lại không phải không về nữa, mấy ngày nữa là về rồi. Cháu có thể gặp rồi.”