CHƯƠNG
Đang nghĩ, Hoắc Chấn Hiên lái xe Jeep quân dụng tới.
“Cháu gái lớn!”
Hoắc Chấn Hiên vừa dùng xưng hô này, khóe miệng Thẩm Hạ Lan liền giật giật.
Có chú trẻ như vậy, thật không quen.
“Chú vào chào hỏi lão thủ trưởng.”
Hoắc Chấn Hiên nói rồi liền muốn xuống xe, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.
“Đừng đừng, ông ngoại cháu vừa ngủ, chú đừng quấy rầy ông. Chúng ta mau đi thôi, cháu sắp nhớ con trai chết rồi.”
Thẩm Hạ Lan kéo Hoắc Chấn Hiên lên xe.
Hoắc Chấn Hiên mỉm cười, tiếp đó khởi động xe.
Thẩm Hạ Lan đành thừa nhận, đàn ông mặc quân trang quả thực rất đẹp trai.
Vẻ đẹp trai đó không phải chỉ là vẻ nông cạn bề ngoài, còn mang theo tia kính sợ, vinh quang.
Cô bất giác nghĩ tới Diệp Ân Tuấn cũng từng là quân nhân, chỉ là mình trước nay chưa từng thấy hình anh mặc quân trang ở nhà.
“Chú ba, cháu hỏi chú một chuyện nhé.”
“Chuyện gì vậy?”
“Trong nhà Ân Tuấn tại sao không có hình mặc quân trang vậy?”
Hoắc Chấn Hiên còn cho rằng cô muốn hỏi gì, nghe thấy hỏi chuyện này, cười nói: “Bây giờ quân khu có quy định, ngoại trừ quân đội, không cho phép bất kỳ hình quân trang nào lộ ra ngoài, cho nên đương nhiên cháu không nhìn thấy.”
“A? Vậy đáng tiếc biết bao! Cháu còn muốn xem hình Ân Tuấn nhà chúng cháu mặc quân trang đâu.”
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút thất vọng.
Hoắc Chấn Hiên lại cười nói: “Hình Diệp Ân Tuấn nhà các cháu mặc quân trang được treo đầy trên tường vinh dự quân khu, nếu cháu muốn xem, lát nữa đi xem đã đi. Chỉ là cấm chụp hình. Đây là quy định.”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe, lập tức hưng phấn.
“Cháu thật sự có thể nhìn thấy sao?”
“Đó là đương nhiên.”
“Oh, yeah!”
Thẩm Hạ Lan không nghĩ tới lần này mình đi thăm con trai, còn có kinh hỉ ngoài dự đoán như vậy.
Lúc xe lái vào quân khu bị chặn lại, nhưng thấy là xe Hoắc Chấn Hiên, cảnh vệ hành lễ quân đội, lễ phép nói: “Quân trưởng Hoắc, ngài dẫn người ngoài vào, cần đăng ký.”
“Ừ, mẹ Diệp Minh Triết, đến thăm con trai.”
Hoắc Chấn Hiên kêu Thẩm Hạ Lan lấy căn cước công dân ra làm đăng ký.
Xe được cho đi.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Chú ba, quân khu này cũng không phải khó vào như vậy mà.”
“Tự cháu vào thử xem, có thể vào thì xem như chú thua.”
Hoắc Chấn Hiên vô cùng đắc ý.
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, không tính toán với chú ta, nghĩ sắp được gặp con trai rồi, trái tim cô bỗng có chút kích động.
Xe vốn phải dừng ở phòng tiếp khách, nhưng Hoắc Chấn Hiên lại dẫn Thẩm Hạ Lan đến tường vinh dự.
Nơi này được thiết kế đặc biệt, chuyên treo hình những quân nhân có cống hiến to lớn.
Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống xe, cảm xúc đùa vui vừa rồi hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là sự tôn trọng trang nghiêm.
Hoắc Chấn Hiên xuống xe, đầu tiên chỉnh lại trang phục mình, đây là sự tôn kính đối với anh hùng.
Thẩm Hạ Lan học theo sửa soạn lại, lại bỗng cảm thấy ở nơi này mình trở nên vô cùng nhỏ bé.
Theo Hoắc Chấn Hiên vào phòng vinh dự, hình quân nhân trên tường khiến cô hoa cả mắt, những ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy dáng vẻ quân trang của Diệp Ân Tuấn.