CHƯƠNG
Trái tim Thẩm Hạ Lan như bị xúc động.
Cô từng ảo tưởng vô số lần dáng vẻ mặc quân trang của anh, nhưng đều không có lực công kích như khi nhìn trực tiếp như vậy.
Diệp Ân Tuấn đẹp trai, điểm này cô luôn biết.
Nhưng anh khi mặc quân trang lại rất trang nghiêm, khiến người ta kính trọng.
Làn da anh rõ ràng đen hơn bây giờ một chút, nhưng thần thái ánh mắt ngời ngời, như có thể nhìn thấu trái tim người khác.
Quân trang xanh lá được mặc trên người anh, từ ánh mắt đầu tiên Thẩm Hạ Lan đã bị cầm tù.
“Đây là Ân Tuấn?”
“Ừ. Cậu ta ở quân khu rất nổi tiếng, cũng rất xuất sắc, nhưng lại yêu cầu chuyển nghề, nhưng cũng hẳn là cân nhắc của cấp trên. Thanh danh Diệp Ân Tuấn ở quân khu rất vang dội, tên nhóc Diệp Minh Triết muốn thoát khỏi cái bóng ba mình, có lẽ khá gian nan rồi.”
Hoắc Chấn Hiên có chút đau lòng Diệp Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Hổ phụ vô khuyển tử, cháu tin con trai mình nhất định có thể.”
“Cháu xem một chút là được rồi, nơi này không cho phép chụp hình.”
Hoắc Chấn Hiên năm lần bảy lượt nhắc nhở, Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết. Mặc dù cô rất muốn chụp một tấm để trong điện thoại ngắm mỗi ngày.
“Tại sao có quy định này?”
“Vì suy nghĩ cho an toàn của quân nhân.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói vậy, tâm tư nhỏ vừa rục rịch vừa rồi của Thẩm Hạ Lan liền hoàn toàn dập tắt.
Hai người ở phòng vinh dự một lúc, liền có người ở ngoài báo cáo.
“Báo cáo thủ trưởng, Diệp Minh Triết đã được đưa tới phòng tiếp khách.”
Nghe thấy con trai đã tới phòng tiếp khách, Thẩm Hạ Lan vội kéo tay áo Hoắc Chấn Hiên, nói: “Đi thôi, đi gặp con trai cháu.”
“Không xem chồng cháu nữa?”
“Hình tượng anh hùng của chồng cháu đã khắc sâu vào tim cháu rồi.”
Biểu cảm như si mê của Thẩm Hạ Lan thực sự khiến Hoắc Chấn Hiên có chút ghét bỏ.
“Thật là gả con gái như bát nước đổ đi.”
“Haha, chú ba, chú tốt nhất cầu nguyện mình tương lai không có con gái.”
Thẩm Hạ Lan phản bác, lại chưa từng nghĩ tới lời nói của mình sẽ thành sự thật, Hoắc Chấn Hiên tương lai thật sự sinh con gái, hoàn toàn biến thành nô lệ của con gái, đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Hai người họ ra khỏi phòng vinh dự, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới sảnh tiếp khách.
Tiểu Diệp Tử của cô!
Mẹ đến rồi đây!
Thẩm Hạ Lan còn chưa tới sảnh tiếp khách đã nghe thấy giọng nói con trai mình.
“Trình tự này không phải viết như vậy! Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Mã số viết sai rồi, đằng sau đều vô ích, em ngày đầu óc nghĩ gì vậy?”
Bước chân Thẩm Hạ Lan lập tức khựng lại.
Hử?
Tên nhóc thối đang dạy dỗ người khác sao?
Cô rón rén đi tới sảnh tiếp khách, liền nhìn thấy Diệp Minh Triết mặc quân trang nho nhỏ ngồi trên ghế, tay cầm laptop quân dụng, đang nói chuyện video với ai đó.
Diệp Minh Triết cau chặt mày, biểu cảm nghiêm túc, vô cùng khí thế, thực sự là phiên bản thu nhỏ của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Sao cô bỗng có cảm giác chua xót nhà có con trai vừa trưởng thành chứ? Rõ ràng con trai cô còn nhỏ như vậy có được không!