Chương
Trong ký túc thật sự không dính một hạt bụi, tổng cộng có bốn chiếc giường, chăn trên mỗi chiếc giường đều được gấp gọn gàng, vuông vức.
“Giường nào là của con?”
“Giường trong cùng.’ Diệp Minh Triết chỉ vào giường của mình.
Thẩm Hạ Lan nhìn, bên trên sắp xếp rất gọn gàng.
“Chăn là con tự gấp sao?”
“Đây là bắt buộc được không ạ.”
Diệp Minh Triết nói với vẻ rất tự hào.
Thẩm Hạ Lan rất là an ủi.
“Con trai nhà mẹ lớn rồi.”
“Mẹ, con đi rửa hoa quả cho mẹ ăn.”
Diệp Minh Triết vội vàng bắt tay làm.
Thẩm Hạ Lan vừa muốn nói không cần, Diệp Minh Triết đã chạy ra ngoài.
Có lẽ là do tâm lý, Thẩm Hạ Lan cảm thấy việc sắp xếp giường chiếu Diệp Minh Triết làm rất tốt.
Cô nhìn mọi thứ của nơi này, trong lòng tóm lại xem như yên tâm rồi.
Xem ra Minh Triết ở đây sống thật sự rất tốt.
Không lâu sau thì Diệp Minh Triết quay lại, cầm hoa quả đã rửa quay lại.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nghĩ đến đồ cô mang cho Diệp Minh Triết đã để trên xe của Hoắc Chấn Hiên rồi.
“Aiya, mẹ mang đồ đến cho con, nhưng để trên xe của chú ba của mẹ rồi.”
“Không sao, mẹ, lát con đi lấy là được rồi.”
Diệp Minh Triết đưa táo cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan muốn bế Diệp Minh Triết, lại bị cậu bé tránh né.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan có hơi đau lòng.
Diệp Minh Triết lúng túng nói: “Mẹ, nơi này là quân khu, con là một quân nhân, mẹ bế con nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ như nào chứ? Tốt xấu gì con cũng là một tổ trưởng.”
“Yo, con trai của mẹ làm tổ trưởng rồi sao.”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc, cũng không có miễn cưỡng Minh Triết.
“Được rồi, mẹ thấy con ở đây sống không tệ là yên tâm rồi. Ông cố ngoại của con bảo mẹ chuyển lời cho con.”
“Con biết cả rồi, ông cố muốn nói cái gì trên cơ bản con đều đoán ra. Mẹ, con sẽ ở Hải Thành bao lâu?”
Diệp Minh Triết đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan sững người.
“Có ý gì?”
“Mẹ không phải mở công ty điện ảnh và truyền hình ở thành phố B hay sao? Còn về Hải Thành phát triển không?”
Tuy Diệp Ân Tuấn cái gì cũng không nói với cậu bé, nhưng chuyện Diệp Minh Triết muốn biết thì vẫn có thể biết được.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tạm thời sẽ ở Hải Thành.”
“Vậy thì lão Diệp đón sinh nhật mẹ cũng ở Hải Thành có phải không?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên sững người.
Cô thật ra rất muốn đón sinh nhật riêng với Diệp Ân Tuấn, nhưng không ngờ cái thằng nhóc Diệp Minh Triết này lại nhớ sinh nhật của lão Diệp. Đây là tiết tấu gì?
Thằng bé muốn làm bóng đèn sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không thể nói rõ, chỉ đành nói hàm hồ: “Không chắc, đến lúc đó xem thế nào rồi tính.”
Khoảng thời gian này Diệp Minh Triết ở trong quân đội thật sự sắp thành tinh rồi, tự nhiên nhìn ra vẻ lập lờ của Thẩm Hạ Lan, lập tức hiểu rồi.
“Con hiểu rồi. Ba mẹ muốn trải qua thế giới của hai người phải không? Chê con vướng mắt.”
“Nói linh tinh gì thế?”
Thẩm Hạ Lan hận không thể đánh thằng nhóc thối này một trận, rõ ràng là như vậy nhưng cũng đừng nói ra.
Mẹ của thằng bé còn biết xấu hổ hay không?
Diệp Minh Triết lại cười rất vui.