CHƯƠNG
“Xin lỗi, tôi lập tức đi làm lại.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của cô bé, vô cùng ủy khuất, nhưng cũng kìm chế.
Diệp Minh Triết không có động tĩnh, lạnh mặt tắt video call, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng ở đằng sau mình, dáng vẻ lãnh khốc vừa rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Mẹ!”
Cậu bé lưu loát nhảy xuống ghế, nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, lập tức khép hai chân lại, rất nghiêm túc dùng nghi thức quân đội với Thẩm Hạ Lan.
“Báo cáo mẹ đại nhân, con đến rồi!”
Khóe miệng của cậu bé nở một nụ cười khẽ, cực kỳ giống dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đều sắp hòa tan rồi.
“Thằng nhóc thối! Thật là có hình có dáng nha!”
Đáy mắt của Thẩm Hạ Lan chứa đựng một ít nước mắt.
Diệp Minh Triết vội vàng rót một ly nước đưa tới cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, mẹ sao lại đến vậy? Con cũng không ngờ mẹ sẽ đến thăm con.”
“Nhìn lời này con nói, lẽ nào mẹ đến thăm con trai của mẹ cũng không được?”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy chiếc ly mà Diệp Minh Triết đưa, trong lòng cảm khái không thôi.
“Hoa là con tặng sao?”
“Tiền là lão Diệp trả.”
Diệp Minh Triết nhảy lên trên ghế, đung đưa hai chân, nét cười trên mặt rất khiến người khác yêu thích.
“Mẹ rất thích.”
“Đương nhiên, mắt nhìn của con mà.”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã gầy, trong lòng có hơi trách Diệp Ân Tuấn không có chăm sóc tốt mẹ, không khỏi nói: “Mẹ, mẹ đừng vất vả như vậy. Trong nhà có hai người đàn ông là con và lão Diệp rồi, mẹ và em gái ở nhà hưởng phúc là được, tiền con và lão Diệp kiếm đủ nuôi hai người.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, sau đó cười nói: “Thằng nhóc thối, con là kêu mẹ ở nhà ăn không ngồi rồi sao?”
“Đàn ông kiếm tiền để phụ nữ tiêu, chuyện rất hiển nhiên. Có vấn đề gì chứ?”
Biểu cảm rất chi là hiển nhiên của Diệp Minh Triết đã chọc Thẩm Hạ Lan vui vẻ.
“Con từ đâu đọc được mấy lời này? Một đứa nhóc, cái gì cũng dám nói, đúng rồi, vừa rồi con đang dạy bảo ai? Nghiêm như vậy, mẹ nghe cô bé người ta cũng sắp khóc rồi.”
“Không chịu được thì đừng ở đây nữa.”
Diệp Minh Triết nói rất vô tình.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày nói: “Minh Triết, không thể đối với bé gái như vậy.”
“Mẹ, ở đây không có phân biệt nam nữ, mẹ đừng quản nữa. Lão Diệp đang làm gì? Ba muốn tặng mẹ hoa tại sao còn muốn con ra tay chứ? Tự mình tặng không phải càng có thể thể hiện thành ý của ba hay sao? Lão Diệp này, thật không biết theo đuổi phụ nữ, cũng không biết ba làm sao theo đuổi được mẹ nữa.”
Diệp Minh Triết oán trách.
Thẩm Hạ Lan ho một tiếng.
Diệp Ân Tuấn đâu cần phải theo đuổi phụ nữ chứ?
Không theo đuổi đã có một dàn phụ nữ bám theo rồi, anh nếu như thật sự biết theo đuổi phụ nữ thì người khác còn có thể sống được sao.
Có điều lời này tuyệt nhiên không cần thiết phải nói với Diệp Minh Triết.
“Có thể tham quan căn cứ của bọn con không?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ, nếu đã đến đây, tự nhiên phải giành lấy quyền lợi lớn nhất. Cả đời này có lẽ cũng chỉ có một cơ hội bước vào quân khu.
Diệp Minh Triết lắc đầu nói: “Mẹ, căn cứ của bọn con thuộc bộ phận cốt lõi của quân khu, thật sự không được, xin lỗi mẹ.”
“Xin lỗi mẹ cái gì chứ, mẹ cũng chỉ hỏi thôi.”
“Mẹ có thể đến ký túc của con xem thử.”
Diệp Minh Triết sợ Thẩm Hạ Lan thất vọng, vội đưa ra đề nghị.
“Có được không?”
“Đương nhiên là được.”
Diệp Minh Triết nói xong thì nắm tay của Thẩm Hạ Lan, kéo cô đi đến ký túc của mình.