CHƯƠNG : ANH LÀM HOÀNG TỬ CỦA EM THẾ NÀO
“Cô Trương Mẫn, cô đừng có cố giấu giếm nữa, mợ chủ Diệp đã nói rồi, lễ vật để ở chỗ cô là vô giá đâu.”
“Ông đừng có nghe cô ta nói bậy, cô ta không có đưa cho tôi món đồ quý giá nào.”
Trương Mẫn nhíu mày.
“Chẳng lẽ chú Lưu không tin tôi sao?”
“Chuyện này tôi không biết, cô Trương Mẫn nếu không giao ra cũng được, vậy theo tôi đi một chuyến đi, cô tự nói với Lưu tổng.
Nếu không tôi cũng không có cách nào để bàn giao.”
Lời của người đàn ông khiến nét mặt Trương Mẫn rất khó coi.
“Chú Lưu xem tôi giống như con gái vậy, nếu mấy người dám làm gì tôi, đừng trách tôi méc chú ấy. Hơn nữa, bạn trai tôi còn hôn mê ở đây, tôi không thể rời đi. Ông quay về trước, nói lại với chú Lưu, Thẩm Hạ Lan không có để lại thứ gì ở chỗ tôi cả.”
Trương Mẫn nói xong thì bước tới trước giường của Tống Dật Hiên.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng nói: “Trương Mẫn, cô cho mình là ai chứ? Lưu tổng có quyền có thế như vậy, sao lại xem trọng cô gái trẻ là cô? Nếu không phải nể mặt ba mẹ cô, cô nghĩ Lưu tổng sẽ để ý tới cô sao? Làm người thì phải tự hiểu lấy mình. Lưu tổng trước đây đối xử với cô thế nào tự cô biết rõ, tôi cũng không ngại nói với cô, mợ chủ Diệp đã lấy đi hai miếng ngọc phỉ thúy giá trị liên thành từ chỗ Lưu tổng, cô ấy nói món đồ ấy ở chỗ cô thì chắc chắc là ở chỗ cô, tôi khuyên cô nhanh giao ra đi, đừng để sau này gặp Lưu tổng lại ngượng ngùng.”
Trương Mẫn giận run.
“Nể mặt ba mẹ tôi? Nếu thật sự nể mặt ba mẹ tôi sao lại đối xử với tôi như vậy? Còn làm vậy với bạn trai tôi? Đừng cho là tôi không biết, mấy người ở bãi đỗ xe là do Lưu Mạnh phái tới đúng không? Sao các người lại làm vậy với bạn trai tôi?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, cô Trương Mẫn vẫn là tự đi hỏi Lưu tổng tốt hơn. Tôi lặp lại lần nữa, giao đồ ra đi, nếu không thì cô đi với tôi.”
“Nếu tôi không đi với ông thì sao?”
Trương Mẫn ngước cổ lên thở phì phì hỏi lại.
Người đàn ông cười lạnh nói: “Không đi theo tôi cũng không sao, tôi mang cô Trương Mẫn đi thì được rồi.”
“Ông làm gì? Tôi cảnh cáo ông, ông đừng làm xằng bậy! Bạn trai tôi rất giỏi võ. Chờ anh ấy tỉnh lại, nếu anh ấy biết các người đụng tới tôi, anh ấy… A!”
Trương Mẫn lui về phía sau, nhưng cuối cũng không tránh thoát được hai tay của người đàn ông, sau khi ra sức giãy dụa thì vẫn bị bắt đi.
Trương Mẫn vừa bị người mang đi, bên phía Thẩm Hạ Lan liền nhận được tin tức.
“Mợ chủ Diệp, cô Trương bị một người đàn ông khiêng đi rồi, cô xem…”
“Tống Dật Hiên thì sao?”
“Không có ai chăm sóc.”
Nét mặt Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.
Lưu Mạnh thấy Thẩm Hạ Lan nghe điện thoại xong thì vẻ mặt không tốt lắm, ít nhiều cũng đoán được một vài thứ.
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mạnh một cái, nhỏ tiếng nói: “Thuê y tá chăm sóc đi, phải đáng tin, lát tôi sẽ đến.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan ẩn ý nhìn Lưu Mạnh nói: “Lưu tổng, người của ông đi tìm Trương Mẫn?”
“Không có, tôi tìm Mẫn Mẫn làm gì?”
Lưu Mạnh trực tiếp phủ nhận.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Lưu tổng, Trương Mẫn là người của tôi, ông lấy đồ thì được rồi, đừng làm hại người khác, nếu không…”
“Mợ chủ Diệp cô nói đi, Mẫn Mẫn là cháu gái tôi, sao tôi làm hại nó được đâu?”
“A. Vậy bạn trai cô ấy thì sao?”
Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, Lưu Mạnh khựng lại.
“Mợ chủ Diệp, bạn trai con bé cũng là bạn của cô sao?”
“Là anh em của tôi.”
Diệp Ân Tuấn bình thản nói.
Lưu Mạnh nhíu mày nói: “Tôi không biết, tôi chỉ là muốn cậu ta an phận thôi, cách Mẫn Mẫn xa một chút, dù sao Mẫn Mẫn rất ngây thơ.”
“Trương Mẫn ngây thơ không thì không chắc, tôi chỉ biết Tống Dật Hiên vô cùng ngây thơ. Lưu tổng, nếu ở đây Tống Dật Hiên lại xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua nữa.”
Thẩm Hạ Lan cười nói, nhưng ánh mắt cô nhìn Lưu Mạnh cực kì nghiêm túc.
“Nếu mợ chủ Diệp đã lên tiếng, tôi tự nhiên sẽ không đụng tới cậu ta nữa.”
“Cám ơn Lưu tổng. Tôi lấy hết tất cả ngọc cược còn thừa lại ở đây, dù cắt ra gì đều tặng cho Lưu tổng.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Lưu Mạnh lập tức đơ ra.
Ông ta gặp qua người hào phóng, nhưng chưa thấy ai hào phóng như Thẩm Hạ Lan.
“Mợ chủ Diệp, cô nói thật sao?”
“Chỉ cần Tống Dật Hiên vẫn ổn, thì tự nhiên là thật.”
“Vâng vâng. Tôi tuyệt đối không đụng tới cậu ta.”
Lưu Mạnh vui vẻ đi cắt ngọc.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Cho ông ta nhiều như vậy làm gì? Tiền của anh em cho là gió thổi tới sao?”
“Không có thứ gì tốt đâu.”
Lời của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn ngớ ra một lúc.
“Em biết xem đổ thạch?”
“Biết một chút. Mấy đá thô đó nhìn thì có vẻ như đá ngọc lâu năm, nhưng mà nhìn kỹ màu và vết rạn của chúng, không đáng tiền, cùng lắm chỉ cắt ra được ngọc lục bảo. Yên tâm đi, em tính rồi, mấy khối này không tốn tới tỷ đâu, không chừng lát nữa vì ân tình này của chúng ta, Tống Dật Hiên chắc chắn không chỉ cho chúng ta một mối làm ăn tỷ đâu.”
Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.
“Em ngày càng giỏi làm ăn buôn bán rồi!”
“Còn không phải học anh sao?”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cô có chút lo lắng.
Diệp Ân Tuấn bế cô ngồi lên đùi mình, nhỏ tiếng hỏi: “Em lo cho Trương Mẫn?”
“Em lo cho cô ta làm gì? Lúc cô ta chọc em thì cũng nên biết em không dễ ăn hiếp đâu. Nhưng dù sao cô ta cũng là bạn gái Tống Dật Hiên, lỡ đâu Lưu Mạnh làm quá mức, đến lúc đó chỉ sợ Tống Dật Hiên sẽ trách em.”
Nói tới đây, Thẩm Hạ Lan hơi buồn rầu.
Diệp Ân Tuấn ghen tị nói: “Điểm yếu của em giờ trừ anh ra còn có Tống Dật Hiên? Có bao giờ em chịu nhẫn nhịn như vậy? Sao có thể vì để Tống Dật Hiên không giận em, mà chịu đựng sự thiếu tôn trọng của Trương Mẫn?”
“Ai nha, em chỉ muốn dạy cô ta một bài học thôi, hơn nữa còn có Trương Vũ mà. Không phải anh đã mời Trương Vũ vào làm trong tập đoàn sao?”
“Hai chuyện khác nhau.”
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn khó chịu .
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn lại ghen tị, không nhịn được mà hơi phiền lòng.
“Diệp Ân Tuấn, anh đừng vậy à? Em chỉ quan tâm Tống Dật Hiên một chút, không chỉ là quan tâm, giờ em còn tới bệnh viện chăm sóc cậu ta, anh ghen thì cứ ghen cho tức chết đi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong đứng dậy rời đi.
Diệp Ân Tuấn túm cô lại.
“Thật sự tính bỏ anh một mình ở đây? Ân?”
“Không thì sao? Anh cũng không đi chăm sóc Tống Dật Hiên với em.”
Thẩm Hạ Lan cúi đầu u buồn nói.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan cố ý, nhưng dù là cố ý, anh cũng không thể để mình Thẩm Hạ Lan đi chăm sóc Tống Dật Hiên.
Anh còn chưa được vậy đâu.
“Anh đi, em ở bên cạnh chờ, một cô gái đã kết hôn đi chăm sóc người đàn ông khác, sao xem được?”
“Em không chăm thì ai chăm? Không lẽ để cho Tổng giám đốc Diệp cao cao tại thượng là anh đi chăm sao?”
“Thẩm Hạ Lan, em đủ rồi đó.”
Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn chặn miệng Thẩm Hạ Lan lại.
Thẩm Hạ Lan thấy cũng được rồi, vội vàng nói: “Rồi rồi, em không làm, em ở một bên nhìn anh làm được chưa?”
Diệp Ân Tuấn biết mình bị Thẩm Hạ Lan lừa vào tròng rồi, nhưng biết sao?
Anh không thể để Thẩm Hạ Lan tốt với người đàn ông khác.
Hai người tạm biệt Lưu Mạnh, trực tiếp đi bệnh viện.
Lưu Mạnh vội vàng cắt đá thô, không có thời gian tiễn họ, chỉ nói tiếng tạm biệt.
Thẩm Hạ Lan thấy ông ta như vậy, cau mày nói: “Anh nói xem sao Tống Dật Hiên sao lại đắc tội Lưu Mạnh? Khiến Lưu Mạnh ra tay nặng vậy? Hơn nữa anh xem, Lưu Mạnh yêu tiền như vậy, anh nói ông ta giống như anh, em thật không dám tin.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì, kéo Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi nơi cược ngọc.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ là có liên quan tới cái chết của ba mẹ Trương Mẫn.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Lúc trước Minh Triết lấy được danh sách nhiệm vụ ba mẹ Trương Mẫn tham gia năm đó, bên trong có tên của Lưu Mạnh. Nghe nói nhiệm vụ lần đó là ba mẹ Trương Mẫn đem theo tỷ đi giao dịch với trùm thuốc phiện, nhưng sau đó ba mẹ cô ta hy sinh, tuy bắt được trùm buôn thuốc phiện, nhưng tỷ lại biến mất, cho nên cấp trên vẫn luôn điều tra chuyện này, ba mẹ Trương Mẫn cũng không được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới Trương Mẫn, cho nên có lẽ Tống Dật Hiên là vì tra chuyện này mới chọc giận Lưu Mạnh.”
“Anh lại kêu Minh Triết đi hack…”
Thẩm Hạ Lan tức tới xém nói ra, nhưng cô vẫn biết chừng mực.
“Diệp Ân Tuấn, anh dạy dỗ con trai anh có được không? Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có chuyện, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng suốt ngày ỷ vào mình biết chút kỹ thuật vi tính gây chuyện khắp nơi được không? Nhà chúng ta sống an ổn qua ngày được không?”
Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ.
Đó là chỗ nào chứ?
Có thể tìm ra tư liệu bảo mật như vậy, Diệp Minh Triết không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn cũng không biết nặng nhẹ sao?
Thấy Thẩm Hạ Lan giận dữ, Diệp Ân Tuấn vội trấn an: “Không có chuyện gì đâu, anh xóa hết dấu vết rồi, không ai phát hiện đâu, em yên tâm đi. Sau này anh sẽ canh Minh Triết, không cho nó làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, được không?”
“Cái gì được không chứ? Một lần hai lần, em công nhận Minh Triết thật sự giúp không ít chuyện, nhưng chuyện của người lớn có thể tự giải quyết hay không? Đó là con anh! Là em trải qua muôn vàn đắng cay, đau khổ mới sinh ra! Nó mà có chuyện, em biết làm sao bây giờ?”
Dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng.
Anh ôm lấy cô vào lòng, dịu dàngnói: “Là anh sai, anh sai được không? Anh cam đoan về sau sẽ dạy dỗ tên nhóc thúi kia thật tốt.”
“Hai người khiến em không bớt lo mà.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng cũng bớt giận.
Thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan đã ổn hơn, Diệp Ân Tuấn lúc này mới cẩn thận nói: “Nữ vương đại nhân, chúng ta giờ có thể khởi hành đi bệnh viện chưa?”
Thẩm Hạ Lan bị xưng hô và dáng vẻ cẩn thận của Diệp Ân Tuấn chọc cho nở nụ cười.
“Ai là nữ vương đại nhân nha?”
“Là em, em là nữ vương đại nhân của anh, không thấy mỗi khi em hằn giọng là anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cười lớn.
“Cút đi, em mới không thèm làm nữ vương đại nhân của anh, đều mệt chết.”
“Vậy anh làm hoàng tử của em được không?”
“Diệp Ân Tuấn, lái xe!”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng Diệp Ân Tuấn một cái.
“Rồi.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy lệnh của Thẩm Hạ Lan, thì dặm chân ga, nhưng đúng lúc này, một bóng người nhào ra trước xe Thẩm Hạ, khiến Diệp Ân Tuấn vội phanh xe.
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường điếc tai vang khắp không gian.