CHƯƠNG : LÀ MỘT PHỤ NỮ, CÔ TA THẬT BI AI
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan mất cảnh giác và bị đá thẳng tới tấm kính chắn gió trước mặt.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đã thâm trầm vài phần.
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan sờ đầu của mình, đau tới mức có hơi nổ đom đóm mắt.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, một bóng người đã lao tới, đập vào cửa kính ở phía Thẩm Hạ Lan, giọng điệu dữ dằn nói: “Thẩm Hạ Lan, cô xuống cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lần nữa ngẩng đầu thì nhìn thấy Trương Mẫn giống như mụ điên đập tay vào cửa sổ, nhất thời có hơi ngây ra.
“Người vừa rồi cản xe là cô ta?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi tối đi.
“Anh đi xuống xử lý.”
“Không cần, tự em có thể.”
Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Nếu là Trương Mẫn thì cô biết Trương Mẫn muốn làm cái gì rồi.
Thẩm Hạ Lan mở cửa xe ra, bởi vì lực đạo của cửa xe khiến Trương Mẫn không khỏi lùi lại hai bước, nhân cơ hội này, Thẩm Hạ Lan đã xuống xe.
“Cô có chuyện gì?”
“Thẩm Hạ Lan, đồ chó bỉ ổi! Tôi khi nào lấy bảo bối của cô chứ? Cô vậy mà kêu Lưu Mạnh tới đòi tôi. Cô muốn làm cái gì?”
Trương Mẫn tức tối nhìn Thẩm Hạ Lan, tất cả sự cung kính và thuận theo đối với Thẩm Hạ Lan lúc đầu đều không thấy nữa rồi, cái bây giờ có chỉ có sự căm tức và hận.
Thẩm Hạ Lan đã bối rối, giữa cô và Trương Mẫn sao lại đi tới bước này rồi chứ?
Trương Mẫn của trước kia và Trương Mẫn của hiện tại thật sự là như hai người. Nếu không phải sau thời kỳ kiến quốc không thể thành tinh, cô thật sự sẽ cho rằng linh hồn của Trương Mẫn bị người ta thay thế rồi.
“Cô đã lấy thứ gì quan trọng của tôi cô không biết sao? Anh ta ở bên cạnh cô giá trị liên thành, cô vậy mà cái gì cũng không có phát giác sao?”
“Tôi căn bản chưa từng lấy đồ của cô! Cô đừng ngậm máu phun người!”
“Tống Dật Hiên.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói ra một cái tên.
“Cái gì?”
Trương Mẫn có hơi bối rối, có điều lập tức phản ứng lại.
“Cô vậy mà xem Tống Dật Hiên thành đồ vật? Thẩm Hạ Lan, cô thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Vậy sao? Bây giờ cảm thấy tôi buồn nôn rồi? Vậy thì khi tôi cất nhắc cô làm phó tổng cô sao không cảm thấy tôi buồn nôn? Tôi cử cô tới bên này khai thác thị trường, khi để Tống Dật Hiên đi cùng cô cô sao không cảm thấy buồn nôn? Cô biết rõ bản thân có năng lực phòng thân, lại để mặc Lưu Thi Văn đánh cô tới mức trọng thương, sao không chê bản thân buồn nôn?”
Đã xé rách mặt rồi, Thẩm Hạ Lan cũng không để tâm mà đem lời nói ra.
Trương Mẫn bỗng chốc sững ra.
“Cô có ý gì?”
“Cô nói tôi có ý gì? Cô là người của thôn họ Trương đúng chứ? Người của Thôn họ Trương từ nhỏ đã học y, nếu như là người khác, tôi ngược lại còn có thể tin cô đơn thuần chỉ vì cứu Tống Dật Hiên, nhưng là người của Thôn họ Trương, tôi ngược lại muốn hỏi thử cô, một người từ nhỏ quen thuộc các huyệt vị trung y như cô, sao lại không bảo vệ được vị trí quan trọng của mình mà để mặc người khác đối đãi với bản thân cô như vậy chứ? Tôi từng điều tra, người của Thôn họ Trương các cô mỗi người bên mình đều sẽ mang theo một bộ ngân châm, là dùng để phòng thân. Trương Mẫn, ngân châm của cô đâu? Cô cứu Tống Dật Hiên, tôi cảm kích cô, nhưng cô tiếp cận Tống Dật Hiên, muốn bám vào anh ta là có mục đích gì? Cô tốt nhất nói rõ ràng, nếu không, đôi mắt này của tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm vào cô.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của Trương Mẫn có hơi thay đổi.
“Cô sao lại biết Thôn họ Trương?”
“Cái này cô không cần quan tâm. Cô chỉ cần quan tâm tới bản thân cô là được rồi. Tôi bây giờ có hơi hối hận, không nên không có điều tra rõ bối cảnh của cô thì đã đem Tống Dật Hiên phái tới bên cạnh cô. Tôi mặc kệ cô đối với anh ta có bất cứ ý đồ gì, tốt nhất bây giờ ngừng lại, nếu không, đừng nói Lưu Mạnh, tôi có thể khiến cô biến mất từ trước mắt của Tống Dật Hiên. Cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì muốn lên xe thì lại nghe thấy Trương Mẫn nói: “Cô tưởng Tống Dật Hiên của bây giờ vẫn là Tống Dật Hiên mà cô quen biết sao? Anh ấy bây giờ đã không yêu cô nữa rồi. Cô không phải là mong anh ấy sống tốt sao? Không phải là mong anh ấy không còn yêu cô nữa sao? Bây giờ dáng vẻ này không phải là rất tốt sao? Cô nếu như nói tất cả mọi chuyện với anh ấy, cô cảm thấy anh ấy liệu có đau khổ hay không?”
“Cô lấy Tống Dật Hiên tới uy hiếp tôi? Cô tìm chết sao?”
Lửa giận của Thẩm Hạ Lan lập tức bốc lên.
Trương Mẫn này, lá gan thật sự rất lớn.
Sự lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan một chút cũng không có dọa tới Trương Mẫn, ngược lại khiến cô ta cười rạng rỡ nói: “Tôi tìm chết? Cô dám động tới tôi sao? Nếu như Tống Dật Hiên tỉnh, biết cô động tới bạn gái của anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ như nào?”
“Trương Mẫn, cô đừng xem bản thân mình quá mức quan trọng.”
“Tôi không quan trọng, nhưng cô quan trọng. Cô một mặt nói khiến Tống Dật Hiên buông bỏ cô, tìm được hạnh phúc của mình, một mặt lại nhân lúc anh ấy hôn mê làm tổn hại tới hạnh phúc của anh ấy, cho nên Thẩm Hạ Lan, cô rốt cuộc có ý gì? Định một chân đạp hai thuyền, để Tống Dật Hiên tiếp tục làm túi sơ cua của cô sao?”
Lời của Trương Mẫn đã kích động sâu tới Thẩm Hạ Lan, cô bỗng giơ tay tung ra một cái tát.
“Người phụ nữ như cô thật sự không xứng tới Tống Dật Hiên!”
Trương Mẫn bị đánh miệng hơi lệch đi, bên trong có vị máu tanh truyền tới.
Cô ta dùng lưỡi chọc chọc gò má, nụ cười có hơi không thèm để tâm.
“Tôi không xứng với Tống Dật Hiên? Vậy thì ai xứng? Cô sao? Thẩm Hạ Lan, cô đừng quên, cô đã kết hôn rồi, chồng của cô còn ở trong xe nhìn cô đó.”
Thẩm Hạ Lan tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng biết, động tay với Trương Mẫn cũng không có ý nghĩa gì.
Trương Mẫn bây giờ là hoàn toàn xé rách mặt với cô rồi.
Thẩm Hạ Lan thật sự hối hận rồi, lúc đầu sao lại cảm thấy Trương Mẫn là một cô gái đơn thuần lương thiện chứ?
“Chuyện và tình cảm giữa tôi và Tống Dật Hiên không có liên quan tới cô, Trương Mẫn tôi cảnh cáo cô, cô nếu như dám làm tổn thương anh ta, tôi sẽ không tha cho cô.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đã lên xe.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, thấp giọng nói: “Chỉ cần em lên tiếng, anh cho người xử lý cô ta.”
“Sau đó thì sao? Ăn nói thế nào với Tống Dật Hiên? Hay nói cô ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ân Tuấn, có câu Trương Mẫn nói đúng, cô ta bây giờ là bạn gái của Tống Dật Hiên, là người mà Tống Dật Hiên để tâm nhất. Tống Dật Hiên không dễ gì mới mở lòng định chấp nhận một người phụ nữ, nếu như chúng ta vào lúc này làm gì với Trương Mẫn, Tống Dật Hiên sẽ chịu đả kích. Sau này anh ta liệu còn tìm được hạnh phúc của bản thân nữa hay không em cũng không dám nghĩ. Chúng ta nợ Tống Dật Hiên quá nhiều rồi, em không muốn làm lỡ một đời của anh ta.”
Thẩm Hạ Lan rất rối rắm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lúc này, cô không thể động vào Trương Mẫn. Không phải vì thực lực không đủ, mà là vì cô ta bây giờ là người mà Tống Dật Hiên để tâm nhất.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ủy khuất bản thân như vậy, không khỏi có hơi đau lòng.
“Một người đàn ông như Tống Dật Hiên nếu như ngay cả chút đả kích này cũng gánh không được, cũng không cần sống nữa.
Em chính là suy nghĩ quá nhiều cho cậu ta, ngược lại đã ủy khuất bản thân. Trương Mẫn đó hung hăng ngang ngược như vậy, em không ra tay được, để anh. Cho dù Tống Dật Hiên tìm anh liều mạng anh cũng nhận. Tóm lại so với sau này sau khi anh ta đã nặng tình mới biết được con người của Trương Mẫn thì tốt hơn?”
Thẩm Hạ Lan biết những điều Diệp Ân Tuấn nói cũng có đạo lý, nhưng chuyện tình cảm ai nói chuẩn được chứ?
“Chuyện này vẫn là để Tống Dật Hiên tự mình xử lý đi. Lưu Mạnh bây giờ đã nhận định em có bảo bối để ở chỗ Trương Mẫn, tự nhiên sẽ không động sát ý với Trương Mẫn. Tống Dật Hiên đoán chắc cũng sắp tỉnh rồi. Vấn đề tình cảm giữa bọn họ phải chính bọn họ đi giải quyết. Điều nên nói, điều nên nhắc nhở, em đều nói với Tống Dật Hiên rồi, còn anh ta muốn chọn lựa như nào, em không có quyền can thiệp, cũng không có quyền thay anh ta đi trừng phạt Trương Mẫn không phải sao?”
Sự buông tay đột ngột của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn sững ra, có điều lại khẽ mỉm cười.
“Hạ Lan, em trưởng thành rồi.”
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn không trưởng thành nữa thì em thật sự thành phế nhân rồi. Đi thôi, tới bệnh viện xem Tống Dật Hiên, anh ta nếu như không sao thì chúng ta về nhà. Trong nhà còn có Nghê Nghê và Diệp Tranh bọn chúng đang đợi chúng ta đó.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Chuyện của Lưu Mạnh không tra sao?”
“Không tra nữa, vốn dĩ không phải là chuyện của chúng ta, em nghĩ sau khi Tống Dật Hiên tỉnh thì sẽ tra rõ ràng. Anh ta nếu như ngay cả năng lực bảo vệ bạn gái và bản thân đều không có, cũng không phải là Tống Dật Hiên mà chúng ta quen biết rồi. Là bạn bè, vào lúc anh ta cần nhất, chúng ta giúp anh ta là đủ rồi, con đường còn lại vẫn là phải tự anh ta đi. Có lẽ Trương Mẫn nói đúng, không có em, Tống Dật Hiên mới sẽ bắt đầu lại.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng, lập tức ôm cô vào lòng.
“Không cần buồn, em còn có anh và tụi nhỏ, sau này bọn anh sẽ cố gắng khiến em trở lên bận rộn. Tránh cho em quá rảnh.”
“Em đâu có rảnh chứ? Công ty du lịch này của em còn phải đi xử lý đó.”
Thẩm Hạ Lan đẩy nhẹ Diệp Ân Tuấn, không có đẩy ra, có điều trong lòng ngược lại thấy cảm động.
Người có thể để mặc cô quậy cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Đi thôi, tới bệnh viện thăm Tống Dật Hiên.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn đã buông Thẩm Hạ Lan ra, sau đó khởi động xe rời đi.
Trương Mẫn nhìn dáng vẻ phu xướng phụ tùy của bọn họ, không khỏi thấy có hơi ngưỡng mộ.
Cô ta và Tống Dật Hiên cũng có thể như vậy sao?
Tống Dật Hiên xem như là cô ta dùng mưu kế cướp từ chỗ Thẩm Hạ Lan về, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lúc này, cô ta đối diện với bản thân, đối diện với Thẩm Hạ Lan vẫn có chút hổ thẹn.
Trương Mẫn cô ta muốn một người đàn ông, vậy mà còn cần phải sử dụng thủ đoạn.
Trương Mẫn cười khổ một tiếng, tay ôm chặt bụng của mình, nơi đó đang nhâm nhẩm đau.
Thẩm Hạ Lan nói đúng, cô ta là người của Thôn họ Trương, cô ta biết tình trạng của mình như thế nào.
Đời này cô ta muốn làm mẹ, sợ là khó rồi.
Dùng sự cô độc của một đời tới đổi lấy sự áy náy của một người đàn ông, sự ràng buộc này khiến Tống Dật Hiên và cô ta ở bên nhau, cái giá như này có phải quá lớn rồi không?
Nhưng cô có thể làm thế nào chứ?
Một cô gái mồ côi như cô ta, không quyền không thế không địa vị, muốn điều tra nguyên nhân cái chết và chân tướng của ba mẹ mình đều không có cửa cầu, cô ta có thể làm sao chứ?
Trương Mẫn đột nhiên có hơi ngưỡng mộ Thẩm Hạ Lan.
Một người phụ nữ tùy hứng mà làm như vậy, mới là dáng vẻ cô ta muốn nhất, nhưng cô ta lại không thể sống tùy hứng như vậy.
Trương Mẫn nhìn đuôi xe của Thẩm Hạ Lan, từ từ khuỵu người xuống ôm lấy bụng của mình, đau tới mức toát mồ hôi lạnh, nhưng lại cắn chặt răng không rên một tiếng.
Thẩm Hạ Lan cũng là vô thức từ gương chiếu hậu liếc nhìn đằng sau, khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Mẫn thì không khỏi hô lên: “Dừng xe!”
“Làm sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn tưởng Thẩm Hạ Lan quên cái gì, thuận theo tầm mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn đằng sau, không khỏi lắc đầu.
“Cô ta vừa rồi nói em như vậy, em chắc chắn còn muốn quản sống chết của cô ta sao?”
“Nể mặt của Tống Dật Hiên, cô ta đoán chắc là bụng lại đau rồi. Mặc kệ cô ta có mục đích gì, là một người phụ nữ, cô ta thật bi ai.”
“Em đồng cảm với cô ta?”
“Em chỉ là không muốn cô ta xảy ra chuyện ở trước mặt chúng ta, về sau không thể ăn nói với Tống Dật Hiên.”
Lời của Thẩm Hạ Lan lại khiến Diệp Ân Tuấn cười bất lực.