CHƯƠNG : CHĂM SÓC CHO LÊ HIẾU NHẬT
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, nhìn đèn báo đang phẫu thuật sáng lên, đôi mắt có hơi mờ mịt.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, làm cô trở tay không kịp.
Đầu tiên là Kiều Tiểu Bảo bị bắt cóc, sau đó đến Lê Hiếu Nhật bị thương.
Tất cả những chuyện này làm đầu óc cô rơi vào trạng thái chết máy.
Kiều Tiểu Bảo vào WC, một mình Kiều Minh Anh ở trong hành lang bệnh viện trống rỗng, ánh đèn chiếu lên người cô, có cảm giác rất cô đơn.
Kiều Minh Anh không biết cái cảm giác đau đớn trong lòng cô lúc nhìn thấy Lê Hiếu Nhật bị thương là từ đâu mà ra, chỉ cảm thấy cô có chút nôn nóng và lo lắng, không thể bình tĩnh lại được.
Bên kia, trong cầu thang, Kiều Tiểu Bảo lần đầu tiên dùng ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào nhìn Dạ Nhất
Dạ Nhất nhìn thẳng vào đôi mắt bé, im lặng không nói gì nhìn bé, đã đoán được Kiều Tiểu Bảo chuẩn bị nói gì với anh rồi.
“Vì sao lúc viên đạn bắn về phía tôi và ba của tôi, anh lại không ra tay hả, Dạ Nhất, tôi tin chắc lúc đó anh có năng lực đi cản, cho tôi biết lý do.”
Kiều Tiểu Bảo có chút thất vọng nhìn Dạ Nhất.
Dạ Nhất biết sớm muộn gì Kiều Tiểu Bảo cũng phát hiện được động tác nhỏ của anh, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế.
Không sai, anh hoàn toàn có thể cản được người đàn ông mặc đồ đen kia trước khi anh ta nổ súng, nhưng anh không làm vậy.
Nói cách khác, anh cố ý.
“Cậu chủ nhỏ, không có lý do gì hết.” Dạ Nhất cúi đầu, cung kính trả lời, trên mặt không có chút biểu tình nào, xem ra cũng không tính giải thích.
Kiều Tiểu Bảo nhẹ nhàng cười lanh: “Không nói cũng được. Đổi Dạ Thất lại đây bảo vệ tôi, tôi không cần một cấp dưới không trung thành.”
Lần này Kiều Tiểu Bảo thật sự tức giận, nói xong câu này thì không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Ranh giới cuối cùng của bé là Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh, mặc kệ là ai đều không thể tổn thương bọn họ, nếu không mặc kệ đó là kẻ nào thì bé cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà Kiều Tiểu Bảo cuối cùng cũng không nỡ nhẫn tâm với Dạ Nhất, chỉ bảo anh ta về mà thôi, điều này tương đương với việc không còn tin tưởng anh nữa.
Dạ Nhất khẽ thở dài, đứng ở đó, tựa lưng vào tường, lấy thuốc lá ra châm lên, rít một hơi dài.
Trong đầu anh, dần dần hiện lên hình anh ngọn lửa ngập trời, khắp nơi đều là tiếng kêu rên, không ai có thể thoát được căn phòng bị ngọn lửa bao phủ kia.
Đây là ác mộng của anh.
Lúc Kiều Tiểu Bảo quay về phòng giải phẫu lập tức nhìn thấy Kiều Minh Anh đờ đãn nhìn phòng giải phẫu đang sáng đèn, trong lòng vô cùng đau đơn, bước qua nhẹ ôm lấy cô: “mẹ yên tâm, ba lợi hại như vậy chắc sẽ không có việc gì.”
“Ừ.” Kiều Minh Anh xoa đầu bé, trong mắt vẫn còn vẻ lo lắng.
Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt ba bốn tiếng, Lê Hiếu Nhật mới ra khỏi phòng giải phẫu, được đẩy vào phòng bệnh cao cấp.
Viên đạn cũng không bắn trúng chỗ hiểm, có một viên xuyên qua lưng anh, nhưng may mà không bắn trúng tim cho nên cũng không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là phải nhập viện để theo dõi kỹ.
“Miệng vết thương của bệnh nhân nằm ở phần lưng và cánh tay, trong thời gian này không được đụng nước, cô có thể dùng khăn lau người cho anh ấy là được.” Bác sĩ dặn dò những việc cần lưu ý cho Kiều Minh Anh, cô vừa nghe vừa ghi nhớ.
“Cái gì? Lau người?” Lúc Kiều Minh Anh nghe được hai chứ này thì có hơi kinh ngạc, vì sao còn phải lau người? Hơn nữa tại sao lại là cô?
“Cô không phải là vợ của bệnh nhân sao? Đến con cũng đã có rồi, cần gì phải ngượng ngùng nữa chứ? Được rồi, chỉ có nhiêu đây thôi, có vấn đề gì thì bấm chuông.” Bác sĩ nhìn cô rồi lại nhìn Kiều Tiểu Bảo, lắc đầu xoay người ra khỏi phòng bênh.
Hỏi diện tích bóng ma tâm lý của Kiều Minh Anh lúc bây giờ.
“Mẹ, ba là vì cục cưng mới bị thương, nếu mẹ không giúp ba, cục cưng không thèm để ý đến mẹ nữa.” Kiều Tiểu Bảo lắc lư cánh tay của Kiều Minh Anh, đau lòng nhìn Lê Hiếu Nhật đang nằm trên giường.
Nếu mẹ không giúp ba, cùng lắm thì để bé làm vậy, Kiều Tiểu Bảo bé đây chính là người làm việc nhà siêu cấp giỏi, không có gì bé không làm được hết.
“Không có, mẹ sao có thể là dạng người không biết báo ân chứ? Chỉ là…” Kiều Minh Anh nhìn Lê Hiếu Nhật mặt mày tái nhợt nằm đó không nhúc nhích nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng.
Người đàn ông này ngay cả lúc bị thương hôn mê còn mê người đến như thế, cô… cô sợ mình không khống chế được sẽ đè anh đó!
“Không lẽ mẹ đang lo sẽ nhịn không được đè ba ra xơi tái sao?” Kiều Tiểu Bảo nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Kiều Minh Anh, chủ yếu là bởi vì biểu tình trên mặt Kiều Minh Anh quá rõ ràng, muốn không nhìn thấu cũng khó.
Kiều Minh Anh càng đỏ mặt hơn, tức giận trừng Kiều Tiểu Bảo: “Ai nói? Mẹ con là loại gái mê trai không có tiết tháo đó sao? Mẹ chỉ lo làm người ta đau thôi.”
Kiều Tiểu Bảo rất muốn gật đầu khẳng định, nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp của Kiều Minh Anh, cảm thấy vẫn nên bảo vệ tính mạng thì tốt hơn.
Mẹ à, vẻ mặt của mẹ rõ ràng đang nói muốn đè ngã ba mà, có cái gì mà mắc cỡ chứ.
Bé tin chắc, ba nhất định sẽ rất sẵn lòng để mẹ đè ngã.
Kiều Minh Anh mang theo vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngực đi đến bên cạnh Lê Hiếu Nhật, duỗi tay sờ trán anh, có hơi lạnh, chắc là không có chuyện gì đâu.
Nếu sốt thì phải nóng lên rồi.
Kiều Tiểu Bảo ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh, chủ yếu bé lo lắng nếu còn ở lại đó, có một cái bóng đèn siêu to siêu sáng sẽ làm cho mẹ ngượng ngùng không dám ra tay.
Bây giờ cũng đã gần sáng rồi, Kiều Tiểu Bảo chuẩn bị về trang viên, đợi trời sáng lại quay lại.
Kiều Minh Anh ngồi ở mép giường canh chừng Lê Hiếu Nhật, cố gắng chịu đựng buồn ngủ, không làm mình ngủ thiếp đi, vì vậy cô dùng hai tay chống mắt mình lên, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Lê Hiếu Nhật, định dùng thứ này để đuổi cơn buồn ngủ đi.
Nhưng mà hiệu quả cũng không tốt lắm, mí mắt Kiều Minh Anh khép lại, đầu gật gà gật gù, giống như giây tiếp theo sẽ gục ngay xuống.
Bốp, trán Kiều Minh Anh đập vào cạnh giường, cô giật mình, đau đến mức bay luôn cơn buồn ngủ.
Cô xoa trán, vươn tay đi thử nhiệt độ Lê Hiếu Nhật, sau đó nhớ đến lời bác sĩ nói, nuốt nước bọt.
Suy nghĩ trong chốc lát, Kiều Minh Anh vào phòng tắm, lúc đi ra, trong tay đã cầm khăn trắng thấm nước, đi đến cạnh giường bệnh, xốc chăn lên, sau đó nhắm mắt lại, vén áo Lê Hiếu Nhật lên, lau người cho anh.
Vì tránh đụng đến miệng vết thương của anh nên Kiều Minh Anh lau rất chậm, hơn nữa vô cùng cẩn thận, chẳng qua đôi mắt vốn đang nhắm tít, lau người được một lúc đã mở ra hoàn toàn.
Vừa thưởng thức cơ bắp có được do rèn luyện mỗi ngày trên người Lê Hiếu Nhật, lúc lau người thì thuận tiền sờ mấy lần.
Chậc chậc chậc, cảm giác đã thật!
Kiều Minh Anh nheo mắt lại, cô không phải hạng mê trai, nhưng mà có anh chàng đẹp trai như vậy ở kế bên nằm yên mặc cô chơi đùa, Kiều Minh Anh không sờ mó một chút sẽ cảm thấy lương tâm bất an.