CHƯƠNG : BA CON CÒN CHƯA TỈNH ĐÂU
Ôi, cuối cùng cũng vì cô hiền lành quá mức.
Nếu lúc này đây Lê Hiếu Nhật tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Minh Anh, không biết anh nên bật khóc hay nên cười.
Nhưng mà cho dù Lê Hiếu Nhật hôn mê, ý thức của anh vẫn rõ ràng, anh có thể cảm giác được có một bàn tay nho nhỏ vuốt ve trên người anh, thỉnh thoảng còn thốt lên mấy lời tấm tắc.
Trong lúc hôn mê, Lê Hiếu Nhật cũng thấy không vui, anh nghĩ chờ đến khi anh tỉnh lại rồi, anh muốn cho người này một bài học thật hay…
Sau khi lau người cho Lê Hiếu Nhật xong, Kiều Minh Anh lau mồ hôi trước trán, cô để khăn mặt qua một bên, từ từ xoay người lại.
Rốt cuộc bây giờ cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.
Nghĩ vậy, cô nằm nhoài bên giường, gối lên cánh tay mình rồi ngủ thiếp.
Trong mơ, dường như cô có thể trông thấy Lê Hiếu Nhật luôn chiều chuộng cô đến vô pháp vô thiên đã trở về…
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, soi vào trong phòng bệnh, hơn nửa phòng bệnh sáng bừng.
Kiều Minh Anh nằm nhoài bên giường, khuôn mặt nghiêng nghiêng, lúc ngủ trông cô điềm tĩnh và thanh nhã, giống như một đóa hoa sơn chi trắng muốt.
Ánh nắng nhảy nhót trên bờ mi cong vút của cô, nhẹ rung động như cánh bướm, tạo thành một vệt bóng dài nơi hốc mắt, bàn tay che một phần sống mũi và đôi môi, chỉ lộ ra đôi mắt, trông cô như vậy có vẻ đáng yêu giống trẻ con, từ xa nhìn lại cứ như một thiên thần đột nhiên đáp xuống phàm trần.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng thêm chói chang, nhiệt độ trong phòng bệnh cũng từ từ lên cao, nhưng Kiều Minh Anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị người khác mở ra, tiếng ồn ào làm Kiều Minh Anh đang ngủ phải nhíu mày.
Sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của Kiều Tiểu Bảo, mang theo ý trách cứ nhẹ nhàng: “Cô út, ba cháu là bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, cô như vậy sẽ đánh thức ba đấy.”
“Xin lỗi, tại cô kích động quá.” Lê Ngữ Vi bình tĩnh đáp lời, trong giấc mơ, Kiều Minh Anh cũng cảm thấy buồn bực, từ lúc nào mà lại ôn hòa vậy?
Mí mắt của cô động đậy mấy lần, sau đó mới từ từ mở mắt ra, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn tầm nhìn còn mông lung, lơ đãng toát lên mấy phần lười biếng, đúng là hình ảnh cần dán mác hạn chế người xem!
Kiều Tiểu Bảo đi vào phòng bệnh thì đã thấy Kiều Minh Anh đang ngái ngủ, cậu bước nhanh đi tới, hôn chụt một cái lên mặt Kiều Minh Anh: “Chào mẹ buổi sáng.” Sau đó cậu đưa chiếc túi trong tay cho Kiều Minh Anh, đây là bộ quần áo bình thường cô hay mặc.
“Chào buổi sáng con yêu, mẹ còn chưa rửa mặt.” Kiều Minh Anh dụi mắt ngáp một cái, cô nhận túi rồi lướt qua Lê Ngữ Vi như không hề nhìn thấy, đi vào trong phòng tắm.
Đương nhiên Lê Ngữ Vi biết Kiều Minh Anh đang ở đây, nhưng cô ta cũng không thấy lạ gì, đi tới bên cạnh Lê Hiếu Nhật xem thử, sắc mặt của anh đã khá hơn nhiều rồi, nhưng mà vẫn tiếp tục hôn mê, cũng có thể anh chỉ là đang ngủ.
“Tiểu Bảo, sao ba cháu vẫn chưa tỉnh lại nhỉ, chắc không sao đâu ha?” Là em gái của Lê Hiếu Nhật, đương nhiên Lê Ngữ Vi cũng thấy lo cho anh.
Hơn nữa trước giờ cô ta chưa từng thấy Lê Hiếu Nhật như vậy, người anh trai trong trí nhớ của cô vẫn luôn hung hăng ngạo nghễ, rất ít khi anh ấy bị bệnh gì phải đi bệnh viện, có khi chỉ mấy ngày là khỏe khoắn lại rồi.
Giờ anh nằm ở đây, chứng tỏ vết thương của anh rất nghiêm trọng.
“Không sao đâu, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ba cháu sẽ nhanh tỉnh lại thôi.” Kiều Tiểu Bảo ngồi trên ghế dựa mềm ở bên giường, Lê Hiếu Nhật chưa tỉnh lại, cậu cũng lo lắng lắm, nếu không tỉnh, bé cũng không thể nhéo ba thô bạo như mẹ được.
Cũng chỉ có mẹ nhéo người ta rồi nói là vì thấy không tỉnh lại cho nên lo lắng.
“Ừ.” Lê Ngữ Vi dém chăn cho Lê Hiếu Nhật, đột nhiên cô nhớ ra mình quên mua trái cây, thế là cô nói với Kiều Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo đợi ở đây đã nhé, cô ra ngoài một lát rồi về ngay.”
“Vâng ạ.” Kiều Tiểu Bảo cười với cô, nhìn theo Lê Ngữ Vi đi ra khỏi phòng bệnh.
Thực ra cậu nhóc cũng không mong mẹ mình và Lê Ngữ Vi chạm mặt, bởi vì cậu cảm giác được hai người có vẻ không thích nhau.
Kiều Tiểu Bảo đảo mắt, tiếc là cậu không hiểu tại sao lúc trước mẹ mình và Lê Ngữ Vi có mâu thuẫn, nếu không cũng chỉ có thể tùy bệnh bốc thuốc mà thôi.
Kiều Minh Anh tắm rửa sạch sẽ xong mới ra ngoài, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cơ thể cũng sảng khoái hơn nhiều.
Cô đi ra không thấy Lê Ngữ Vi đâu nhưng cũng không hỏi gì, đi tới bên cạnh Kiều Tiểu Bảo, hôn chụt lên khuôn mặt mềm mềm của bé con một cái.
“Mẹ ơi, tối qua mẹ lau người cho ba hả?” Kiều Tiểu Bảo cười cong đôi mắt, nhìn Kiều Minh Anh rồi hỏi.
Ừ, cậu rất muốn biết hôm qua mẹ lau người cho ba xong thì cảm thấy thế nào.
Ánh mắt của Kiều Minh Anh có vẻ hơi né tránh, cô lướt một vòng quanh phòng bệnh cũng không biết nên dừng lại ở đâu, càng không rõ phải trả lời vấn đề của Kiều Tiểu Bảo như thế nào.
Nếu trả lời có, Kiều Tiểu Bảo sẽ cười cô là chiếm tiện nghi của Lê Hiếu Nhật, còn nếu bảo là không, nhất định một giây sau Kiều Tiểu Bảo sẽ nước mắt lưng tròng lên án cô lừa dối tâm hồn yếu ớt của con trẻ.
Cảm giác có đáp thế nào cũng là sai…
Một lúc sau, Kiều Minh Anh nheo mắt lại, cô ôm Kiều Tiểu Bảo vào lòng, trừng mắt nhìn nó: “Con nít mà hỏi mấy chuyện này làm gì? Ngứa đòn phải không hả?”
“Không có đâu! Mẹ đừng đánh trống lảng!” Kiều Tiểu Bảo trợn to hai mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn Kiều Minh Anh, chất chứa vô vàn sự hiếu kỳ.
“Còn nói không à? Con có mang đồ ăn sáng tới không? Mẹ trực cả đêm khổ sở biết bao nhiêu, chăm sóc cho ba con không ngơi không nghỉ, con thì ngủ ngon lắm chứ gì? Kiều Minh Anh đưa tay ra chọt chọt vào đầu Kiều Tiểu Bảo, tàn nhẫn chê trách bé.
Kiều Tiểu Bảo uất ức bĩu môi, làm gì mà chịu thương chịu khó, không ngơi không nghỉ, rõ ràng lúc trước mẹ còn không tình nguyện, còn không ngủ sao… thế thì vừa nãy mẹ làm gì? Suy nghĩ nhân sinh hả?
“Con cũng chưa ăn sáng mà đã tới rồi này, ba còn chưa tỉnh, con ăn không nổi.” Nói xong, cậu bé uất ức sờ sờ cái bụng lép kẹp, trông vô cùng đáng thương.
Kiều Minh Anh không khỏi bật cười, cô xoa khuôn mặt tròn vo của cậu bé, nói: “Còn tủi thân à, ba con tỉnh lại sẽ có người hầu hạ con ăn uống. Nào, giờ mẹ dẫn con đi ăn ngon.”
“Vậy có được không?” Kiều Tiểu Bảo hơi do dự, ba vẫn còn nằm trên giường mình, bé và mẹ lại đi ăn ngon, cái này hơn tàn nhẫn quá thì phải.
“Có gì mà không được, nghe mẹ thì không sai đâu.” Kiều Minh Anh vỗ bàn tay nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, cô không đặt bé xuống mà ôm con ra ngoài.
“Mẹ ơi, cho con xuống, mất mặt quá…” Kiều Tiểu Bảo xấu hổ che mặt, lớn vậy rồi còn để mẹ ôm thì ngại quá.
Nhưng mà Kiều Tiểu Bảo lại quên rằng, cậu bé chỉ mới năm tuổi mà thôi, lớn chỗ nào?
Lê Hiếu Nhật tỉnh táo nằm trên giường bệnh, anh có thể nghe rõ hai mẹ con nói chuyện với nhau, đến khi họ nói phải đi ăn rồi bỏ anh ở lại, anh chỉ hận không thể lập tức tỉnh dậy bắt họ lại đánh vào mông một trận.
Nhưng mà Lê Hiếu Nhật là một con hồ ly ranh mãnh, anh biết, giờ chưa thể tỉnh lại được, hơn nữa ngủ như vậy cũng không có gì là không tốt cả.
Tạm thời cứ ngủ bù.
Kiều Minh Anh dẫn Kiều Tiểu Bảo vừa mới đi, Lê Ngữ Vi đã mua hoa quả ở dưới lầu bệnh viện quay trở lại, thấy trong phòng ngoài Lê Hiếu Nhật ra thì hai người kia đều không có ở đây, cô ta rất bực mình.