CHƯƠNG : BỊ HEO ỦI MẤT
Trong trí nhớ, Kiều Minh Anh rất hiếm khi tức giận. Cô luôn lạc quan vui vẻ, thỉnh thoảng cũng đối xử lạnh lùng với người khác, nhưng hiếm khi thấy cô tức giận thế này.
Kiều Minh Anh nghe ra là tiếng Lục Cung Nghị, thì lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai được phần nào, cô cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, chí ít cũng để những lời mình nói ra bớt gai góc đi một chút.
“Không có gì, em chỉ nhìn thấy hai con heo đang hôn nhau thôi… Anh tìm em có chuyện gì thế?”
Trong lòng Kiều Minh Anh so sánh Lê Hiếu Nhật và Diệp Tử là hai con heo, lúc này cô mới thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô là người rộng lượng, không thèm chấp nhặt với heo.
Lục Cung Nghị biết chuyện không đơn giản như thế, nhưng anh không tiếp tục truy hỏi: “Em quên rồi à, hôm nay có buổi diễn tập, em làm nữ chính mà không đến, thì sao bọn anh bắt đầu được?”
Giờ Kiều Minh Anh mới nhớ ra, mình vẫn còn chuyện tuyên truyền sản phẩm Thần Tinh, bỗng dưng cô thấy đau cả đầu và có chút mâu thuẫn về chuyện này.
Nếu hôm qua cô không đi đón Kiều Tiểu Bảo trễ như thế, cậu bé cũng sẽ không bị người khác bắt cóc, mà cậu bé không bị bắt cóc, thì Lê Hiếu Nhật cũng không trúng đạn bị thương, giờ vẫn còn nằm đó.
Cô lo lắng thở dài định từ chối, nhưng hôm qua cô đã ký tên mình lên bản hợp đồng rồi, nếu cô không đi sẽ vi phạm hợp đồng. Mà cô thì không thể bồi thường nổi số tiền vi phạm hợp đồng lên tới hàng tỷ đồng ấy được, huống hồ Lục Cung Nghị cũng có ý tốt, nên mới chọn cô để quảng bá, về tình về lý, cô đều không thể từ chối được.
“Được, anh đợi em phút, em sẽ qua đó ngay.” Kiều Minh Anh giơ tay lên xoa mi tâm, giọng nói mang theo sự mệt mỏi không dễ nhận ra.
Hình như nghe ra sự khác thường trong câu nói của cô, Lục Cung Nghị nhíu mày, nói ngay: “Em đang ở đâu, giờ anh sẽ tới đó đón em.”
Kiều Minh Anh nhìn xung quanh, thấy một tấm bảng trên dải cây xanh nên nói địa chỉ của mình: “Em đang ở trong công viên gần bệnh viện trung tâm, anh tới đón em đi.”
Cô cũng không đi quá xa bệnh viện vì từ vị trí này vừa khéo có thể giúp cô nhìn thấy cửa sổ phòng bệnh của Lê Hiếu Nhật.
Nghe thì có vẻ xa nhưng thực chất cũng khá gần nê rất nhanh Lục Cung Nghị đã tới công viên, đúng lúc Kiều Minh Anh cũng đi ra ngoài, nhìn thấy xe anh liền đi tới không chút do dự.
Kiều Minh Anh không lo lắng cho Kiều Tiểu Bảo bởi cậu bé vốn rất ngoan, đi vệ sinh xong sẽ quay về phòng bệnh ngay.
Lúc này Kiều Tiểu Bảo đang nói chuyện với Dạ Thất bỗng hắt hơi một cái, cậu bé xoa chiếc mũi nhỏ của mình nghi ngờ, chẳng lẽ mình bị cảm ư?
“Sao trông em thảm thương vậy, trước giờ anh chưa từng thấy em thế này, chẳng lẽ em thất tình à?” Lục Cung Nghị thấy Kiều Minh Anh ngồi cạnh anh với sắc mặt không được tốt cho lắm, vành mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt, trông hơi đau lòng nên anh trêu chọc cô một chút.
Chẳng lẽ cô lại xảy ra vấn đề gì với Lê Hiếu Nhật ư?
“Em không có, nếu em muốn có bạn trai, chỉ cần ngoắc tay một cái là có cả đống người đứng đợi em rồi, người như em sẽ thất tình à?” Nhưng Kiều Minh Anh càng giải thích, càng cảm thấy miệng mình chua xót, nụ cười trên khóe miệng cũng hơi gượng ép.
Vì che giấu mà cố gắng mỉm cười tỏ ra mình mạnh mẽ nên nụ cười ấy rất khó coi.
Nào ngờ, Kiều Minh Anh càng cố gắng che đầy thì trong mắt Lục Cung Nghị lại càng lộ rõ là đã có chuyện gì đó xảy đến với cô.
Nhưng anh không có ý định vạch trần cô Không phải vô cớ mà Kiều Minh Anh thích tâm sự với anh. Bởi vì con người Lục Cung Nghị luôn nhẹ nhàng, dịu dàng tao nhã, dễ tính lại không nói nhiều, cho dù anh nhìn ra bạn thật sự xảy ra chuyện, cũng sẽ không hỏi thẳng bạn làm sao thế.
Anh hiểu rõ, nếu hỏi thẳng mấy chuyện này thì chẳng khác nào lại đâm vào vết thương của người đó, vốn dĩ vết thương ấy đã nguôi ngoai đi phần nào nhưng khi ta nhắc lại sẽ càng làm người đó đau hơn.
Lục Cung Nghị làm bộ như không biết, rồi dời sang chủ đề khác, để người khác không còn khúc mắc khi nói cho anh biết những lời từ tận đáy lòng, như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Anh là người rất biết lắng nghe.
“Đúng rồi, anh nhớ ở nước Anh, thường có người tặng quà cho em, chất thành đống choáng muốn hết chỗ, cuối cùng không còn chỗ nào để đặt nữa, nên em và Tiểu Bảo đã dứt khoát đem bán đi, kiếm được không ít tiền.” Lục Cung Nghị vừa lái xe, vừa nói chuyện phiếm với cô.
Lúc đó anh nghĩ, sao lại có người phụ nữ không ham tiền như thế chứ, có thể bán món quà quý giá của người khác tặng cho mình không hề chớp mắt, mà nguyên nhân chỉ vì nó chiếm quá nhiều diện tích.
Lục Cung Nghị biết, kẻ điên rồi nhất trong số những người theo đuổi Kiều Minh Anh chính là Ethan.
Anh ta không chỉ là cấp trên của Kiều Minh Anh, mà còn có ý đồ khác với cô, người ta nói gần quan được lộc nên Ethan đã vận dụng rất tốt điều đó, mỗi ngày anh ta đều có thể đợi cô trên con đường cô mà cô chắc chắn phải đi qua rồi cách hai ba ngày lại sai người mang quà tới nhà tặng cô.
Nói thật, Lục Cung Nghị rất đố kỵ anh ta. Bởi vì Ethan có thể quang minh chính đại mà theo đuổi Kiều Minh Anh, nghĩ gì làm nấy, còn Lục Cung Nghị thì không thể.
Nhưng có một điều duy nhất làm Lục Cung Nghị cảm thấy dễ chịu trong lòng chính là mỗi lần Ethan đưa quà tới, chỉ cần là đồ không cần thiết, đều bị Kiều Minh Anh mang đi bán, rồi cô dùng toàn bộ số tiền đó để mua đồ chơi, đồ ăn ngon cho Kiều Tiểu Bảo mà không hề đau lòng.
Chí ít điều này cũng chứng tỏ Kiều Minh Anh không thích Ethan. Vậy… Lê Hiếu Nhật thì sao?
Ánh mắt dịu dàng của Lục Cung Nghi dần trở nên u ám, nghĩ đến người đàn ông điển trai lạnh lùng mạnh mẽ đó, hai tay anh nắm chặt vô lăng, không khỏi thất thần.
“Cung Nghị? Đèn xanh rồi, anh đang nghĩ gì thế?” Kiều Minh Anh gọi mấy lần, nhưng không thấy Lục Cung Nghị phản ứng thì cảm thấy hơi kỳ lạ, nên cô gọi to hơn.
“Hả? Thật ngại quá, lúc nãy anh nghĩ tới một số chuyện, nên quên mất mình đang lái xe.” Anh mỉm cười xin lỗi cô, rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
“Anh nghĩ gì mà nghiêm túc thế?” Kiều Minh Anh hỏi một cách thờ ơ bởi cô chỉ hỏi theo thói quen mà thôi.
“Chỉ là anh bỗng nhớ tới những ngày sống ở Anh trước đây thôi.” Ánh mắt Lục Cung Nghị trống rỗng, hình như đang hoài niệm chuyện gì đó.
Nếu có thể quay ngược lại thời gian, anh sẽ tình nguyện làm mọi thứ.
Kiều Minh Anh giống như không nghe thấy, đôi mắt long lanh ngẩn ngơ nhìn từng chiếc xe với màu sắc khác nhau lần lượt lướt qua xe bọn họ, trong lòng buồn bực khó chịu.
Kiều Minh Anh là người, trong lòng khó chịu sẽ không muốn nói, thà để mình im lặng ngẩn người một lát có lẽ còn đỡ hơn nhiều.
Nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao trong lòng lại khó chịu. Cảm giác này giống như củ cải trắng mà mình cực khổ trồng bấy lâu bỗng bị heo ủi mất.
Lê Hiếu Nhật chính là củ cải trắng, còn Diệp Tử là heo ủi củ cải.
Trong bệnh viện, Kiều Tiểu Bảo ngồi trên cầu thang, trên chân đặt một chiếc laptop, bàn tay mũm mĩm đang gõ nhanh trên bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm đường tiến độ kế hoạch trên màn hình.
“Cậu chủ nhỏ, chúng tôi đã điều tra rồi, chiếc sim đồng bộ với điện thoại này là do người nào đó chế tạo ra, nếu điện thoại bị hỏng, thì mọi thứ bên trong sẽ tự động tiêu hủy, không để lại chút dấu vết.” Dạ Thất nhìn thẳng vào mặt Kiều Tiểu Bảo, rồi báo cáo tình huống.