CHƯƠNG : CHÀO DÌ
Dạ Thất càng nhìn Kiều Tiểu Bảo càng thấy đáng yêu, nếu không phải cô đang báo cáo, cô đã suýt không cầm lòng được, mà nhào tới hôn mấy cái rồi.
Quả nhiên Tiểu Bảo là cậu nhóc sát gái trời sinh mà, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tim bạn đập liên hồi.
“Không có gì hết.” Kiều Tiểu Bảo nhìn một chuỗi tiếng Anh hiện lên trên màn hình, rồi mím chặt môi, mặc kệ cậu phá giải thế nào, thì sim điện thoại này vẫn trống rỗng, không tìm được bất cứ thứ gì, ngay cả lịch sử cuộc gọi cũng không tìm được.
Rốt cuộc ai đã tốn nhiều công sức để bắt cóc cậu như thế?
Nếu chỉ nhắm vào cậu, cậu có thể chơi đùa cùng người đó, nhưng lần này bọn họ lại làm tổn thương daddy, Kiều Tiểu Bảo sẽ không bao giờ tha thứ cho họ, cậu có chết cũng phải tìm cho ra bọn họ!
“Dạ Thất, chị đã điều tra ra người nào phái tới chưa?” Kiều Tiểu Bảo đóng laptop lại, rồi nhìn Dạ Thất hỏi.
Dạ Thất nhún vai, đưa ra một đáp án phủ định: “Hình như đối phương đã sớm dự liệu được chúng sẽ lục soát nên manh mối đều bị xóa sạch, hơn nữa…” Cô ngừng một lát, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Mỗi lần tôi đi điều tra manh mối đều bị mấy người kia lẩn tránh, chuyện này thật sự quá trùng hợp.”
Giống như có người biết trước, bước kế tiếp bọn họ sẽ đi thế nào.
“Ý chị là có nội gián ư?” Kiều Tiểu Bảo chống cằm, híp mắt nói ra nghi vấn của Dạ Thất.
“Tôi không nghi ngờ bọn họ, chúng tôi đã huấn luyện cùng nhau từ nhỏ đến lớn, bọn họ không thể là nội gián được.” Dạ Thất lắc đầu chắc chắn, xem ra cô tin tưởng bốn người kia %.
Kiều Tiểu Bảo nhếch miệng cười: “Tôi cũng không muốn nghi ngờ bọn họ.”
Trong cầu thang yên tĩnh mấy giây, hình như Kiều Tiểu Bảo bỗng nghĩ tới điều gì đó, nên nhìn Dạ Thất hỏi: “Dạ Thất, chị chắc chắn tổ chức Thập Nhân thật sự chỉ còn lại mấy chị chứ?”
Dạ Thất hơi thắc mắc, tại sao Kiều Tiểu Bảo lại hỏi thế, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, bọn tôi tận mắt nhìn thấy mà, ngoài bọn tôi ra, mấy người còn lại đều chết hết.”
Trận hỏa hoạn đó đã thiêu rụi mọi thứ trong nhà họ Liễu, bao gồm cả năm người kia nữa, trong giây phút sống còn, là bọn họ liều chết mới thoát ra ngoài được.
Đến tận bây giờ, chuyện này vẫn là nỗi ám ảnh và ác mộng trong lòng bọn họ.
Kiều Tiểu Bảo gật đầu, căn dặn Dạ Thất mấy câu, rồi trả laptop cho cô, đứng dậy đi về phía phòng bệnh.
Dạ Thất nhìn chằm chằm laptop trong tay mình mấy giây, rồi ngẫm nghĩ lời nói lúc nãy của Kiều Tiểu Bảo.
Cô quyết định khi quay về phải điều tra kỹ lưỡng mới được.
Dạ Thất vừa rời đi, phía sau cánh cửa cầu thang trống rỗng, một bóng người từ từ bước ra, ánh mắt người này thâm trầm nhìn về phía Kiều Tiểu Bảo và Dạ Thất mới ngồi, rồi biến mất sau cánh cửa đó.
Kiều Tiểu Bảo lạnh lùng đút hai tay vào túi, hôm nay cậu bé mặc yếm jean, phối hợp với áo sơ mi có hình vẽ dễ thương, vừa toát lên vẻ đẹp trai lại tinh nghịch, trên đường trở về phòng bệnh, đã thu hút nhiều ánh mắt của các cô y tá.
Kiều Tiểu Bảo đi tới phòng bệnh Lê Hiếu Nhật, rồi mở cửa đi vào, nhưng không thấy bóng dáng Kiều Minh Anh, mà chỉ thấy Diệp Tử đang ngồi bên giường bệnh.
Người phụ nữ này là ai thế?
Khuôn mặt nhỏ dễ thương của Kiều Tiểu Bảo nhăn lại, khịt mũi, trên khuôn mặt non nớt của cậu xuất hiện một nụ cười mỉm và đi vào trong.
Lúc Diệp Tử ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Tiểu Bảo đi vào, mặc dù cô ta đã từng thấy qua hình của cậu trong tài liệu điều tra, nhưng hiện tại trông cô ta còn khiếp sợ hơn lúc nhìn thấy gương mặt của cậu trong ảnh.
Người nào quen biết Lê Hiếu Nhật đều có phản ứng này khi nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo, bởi vì hai người thật sự rất giống nhau.
Diệp Tử chớp mắt, cố gắng che đậy sự chán ghét và căm hận đã vô tình hiện lên trong ánh mắt.
Nhưng ánh mắt chán ghét căm hận này của cô ta đã lọt vào mắt Kiều Tiểu Bảo từ lâu rồi.
“Chào anh bạn nhỏ.” Diệp Tử cười dịu dàng với Kiều Tiểu Bảo, giọng nói nhẹ nhàng, dè dặt như sợ cậu bé sẽ giật mình.
Cho dù cô có ghét Kiều Tiểu Bảo đến đâu đi chăng nữa, thì cậu bé vẫn là con trai Lê Hiếu Nhật, nếu muốn anh chấp nhận cô thì đứa bé là mấu chốt.
Tâm lý học của Kiều Tiểu Bảo do một tay Dạ Thất dạy, là một sát thủ giết người không tiếng động, ra tay chớp nhoáng, không chút cảm xúc của tổ chức Ngũ Nhân nên tâm lý học của Dạ Thất đã luyện thành thục đến mức có thể khống chế suy nghĩ người khác rồi mới ám sát họ.
Được một người như cô tận tay chỉ dạy thì Kiều Tiểu Bảo sao có thể yếu kém được chứ, bằng không khi một mình đối đầu với người đàn ông áo đen, cậu bé đã không kiểm soát được tâm trí của người đó một lúc rồi mới hạ gục anh ta.
Giờ nghĩ lại, trái tim bé nhỏ của Kiều Tiểu Bảo vẫn đập rộn ràng, rất kích thích nhưng cũng rất liều mạng.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử, cậu bé đã biết, người phụ nữ này không thích mình, nhưng cô ta buộc phải giả vờ dịu dàng ra vẻ thích cậu, rồi nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu.
Kiều Tiểu Bảo híp mắt, ý cười trên khóe miệng vẫn không thay đổi, cậu bé nhìn quanh phòng bệnh, nhưng không thấy bóng dáng Kiều Minh Anh đâu.
Chẳng lẽ mami bị người phụ nữ xấu xa này chọc giận nên bỏ đi rồi? Sao mami có thể để một mình daddy ở lại với người phụ nữ yêu ma quỷ quái này chứ?
“Chào dì ạ.” Nụ cười trên mặt Kiều Tiểu Bảo càng ngọt ngào hơn, còn gọi Diệp Tử là “dì”.
Mặt Diệp Tử biến sắc ngay, nụ cười dịu dàng trên mặt cũng trở nên cứng nhắc, nhìn Kiều Tiểu Bảo với ánh mắt đầy lửa giận.
Cô ta hừ lạnh một tiếng trong lòng, không hổ là con trai của tiện nhân Kiều Minh Anh kia, miệng độc y như nhau.
“Bạn nhỏ à, em tên là gì thế?” Diệp Tử hít sâu một hơi, cố ý xem nhẹ xưng hô này của Kiều Tiểu Bảo, mà tiếp tục hỏi.
“Thưa dì, cháu tên là Kiều Quân Minh, sao dì lại ở trong phòng bệnh daddy cháu thế ạ?”
Kiều Tiểu Bảo lịch sự tao nhã trả lời cô ta, mặc dù cậu không thích ánh mắt của Diệp Tử, nhưng vẫn phát huy rất nhuần nhuyễn phong thái của mình.
Lúc Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị đến địa điểm quay, đạo cụ sân bãi đã bố trí xong xuôi hết rồi, địa điểm được chọn quay đầu tiên là công viên Lâm Hải.
Toàn bộ công viên Lâm Hải, bao gồm khu vực hoạt động xung quanh Lâm Hải, đều bị công ty Thần Tinh bao thầu, đồng thời cấm khách du lịch tiến vào, các biện pháp bảo vệ được thực hiện rất nghiêm ngặt.
Chuyện này cũng đồng thời duy trì cảm giác thần bí với sản phẩm được trưng bày.
Kiều Minh Anh hơi mất tập trung, lúc giám đốc kế hoạch bên Thần Tinh căn dặn cô mấy hạng mục cần phải chú ý, vẻ mặt cô cũng rất hờ hững.
“Cô Kiều, người cô không khỏe à? Nếu đã như vậy, cô có muốn nghỉ ngơi một lát rồi quay sau không?” Giám đốc kế hoạch là người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã lịch sự, tất nhiên sẽ có hảo cảm với người đẹp tự nhiên như Kiều Minh Anh.
Thành phố A có rất nhiều nữ ngôi sao xinh đẹp nổi tiếng, mỗi người đều có thừa sắc đẹp, vóc dáng cũng thuộc loại đẳng cấp nhất.
Còn Kiều Minh Anh tuy sở hữu gương mặt tròn trịa nhưng lại không hề thua kém mấy nữ ngôi sao trang điểm đậm kia, vẻ đẹp trong sát, thanh thuần của cô vừa lãnh đạm lại điềm tĩnh khiến người ta vừa thấy đã thích.
Đôi mày đang nhíu lại của Kiều Minh Anh bỗng thả lỏng, cô lịch sự mỉm cười với giám đốc kế hoạch, giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi: “Không cần đâu, anh không cần vì mình tôi mà ảnh hưởng đến buổi quay.”
Ggiám đốc kế hoạch lại càng có thiện cảm với cô hơn.
“Vậy thì tốt, nếu lát nữa chỗ nào có vấn đề, cô cứ nói thẳng với tôi.”
“Vâng.” Kiều Minh Anh khẽ gật đầu với anh ta rồi tới chỗ Lục Cung Nghị xem, đã chuẩn bị xong trang phục chưa.